Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Xuất viện


trước sau

Rồi sau đó, hai người trò chuyện vô nghĩa câu được câu không, cho tới khi Đỗ Tĩnh Đường nhớ tới Tiểu Vũ Điểm, nhưng vì anh toàn cho rằng là con của Cao Dật nên khôg nghĩ đến Hạ Nhược Tâm.

"Đúng rồi, chị Nhược Tâm, em phát hiện..." Anh cẩn thận nhớ lại mỗi lần nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm: "Em phát hiện đứa bé Tiểu Vũ Điểm kia mặt rất giống chị."

Ngón tay Hạ Nhược Tâm đặt ở trên bàn không khỏi nắm chặt, rồi sau đó dường như không có việc gì chuyển qua trên mặt kính, mà cũng không biết rằng đã rơi xuống vài phần mông lung.

"Đáng tiếc, em không may mắn như vậy, không thể sinh được một đứa con."

Cô tự giễu, làm mặt Đỗ Tĩnh Đường nóng lên, lí do Hạ Nhược Tâm không thể sinh con anh không phải là không biết, chỉ là hiện tại "nhất thẹn hoạ tay", cũng là thừa nhận nỗi đau tương tự, cũng không biết đây có phải được gọi là oan hồn báo thù hay không.

Một bình trà, nháy mắt đã ít hơn một nửa. Hai người không phải xấu hổ mà là đều không nói gì, cho nên, ngồi không cũng không cần phải nói gì thêm.

Đỗ Tĩnh Đường vòng cánh tay, theo các bức tường, nhìn bóng da Hạ Nhược Tâm đang đi xa, chỉ có thể thở dại nhẹ một hơi.

***

Anh bày một ít hoa quả đặt ở trên bàn. Sau đó từ bên trong lấy một quả táo ra gọt, kết quả mới gọt được một nửa, lậy Chúa và "rộp" một tiếng, anh cắn một miếng mới phát hiện, chính mình thế nhưng lại cắn quả táo gọt cho bệnh nhân.

Anh đột nhiên nhìn sang phía Sở Luật, kệt quả một đôi mắt giốn như có độc, chỉ thiếu không có doạ anh hồn phi phách tán.

"Em gọt lại, em sẽ gọt...." Anh luống cuống tay chân từ bên trong túi cầm một quả táo lên gọt.

Mà lúc này, ánh mắt Sở Luật càng lạnh, Đỗ Tĩnh Đường rùng mình một cái, người đàn ông này hiện tại không thể chọc, trong lòng anh ấy có chuyện, làm không tốt chọc tới chính là muốn xúi quẩy.

"Anh, em hẹn chị dâu, không đúng, chị Nhược Tâm đi uống trà."

Anh đột nhiên mở miệng làm con người âm trầm của Sở Luật nháy mắt xao động.

"Hai người nói gì?"

"Không có gì." Đỗ Tĩnh Đường tiếp tụ nghiêm túc gọt quả táo, miệng cũng không dừng lại: "Em cùng chị dâu, không, là chị Hạ Nhược Tâm trò chuyện thật lâu, anh, hiện tại chị ấy rất tốt, rất yêu con của Cao tiên sinh, Cao tiên sinh là một người đàn ông tốt sẽ đối tốt với chị ấy."

"Vậy sao, sẽ đối tốt với cô ấy sao?" Sở Luật nắm chặt ngón tay, rốt cuộc cũng chậm rãi lỏng rồi rời ra.

"Ừ, Cao tiên sinh thực thích hợp với chị ấy, chị ấy là một người phụ nữ giản dị đơn thuần, vật chất cũng không cần nhiều chỉ cần cuộc sống hạnh phúc." Đỗ Tĩnh Đường tận lực nói ra điều trong lòng, lại không đến mức làm tổn thương Sở Luật.

Anh biết, trong lòng anh họ có rào cản hiện tại không bước qua được, mà rào càn này, từng giây từng phút đều là tra tấn, đều là thống khổ, có thể bước qua hay không thì phải yêu cầu chính mình nghĩ thông suốt.

Mà nút thắt của Sở Luật kì thật mang tên Hạ Nhược Tâm.

Anh ở trong lòng than nhẹ một tiếng, vốn dĩ sẽ không có nhiều chuyện như vậy, chính là trời xui đất khiến, sự tình mới biến thành như vậy, một chuyện không cách nào thay đổi, một cái kết cục đã định.

Rốt cuộc, Đỗ Tĩnh Đường gọt xong một quả táo, đặt ở trước mặt Sở Luật.

"Anh họ, quả táo của anh."

Sở Luật cầm lấy quả táo, nhưng không ăn, anh nhẹ buông tay, quả táo lộc cộc từ trên giường bệnh lăn xuống dưới mắt đất.

"Em X...." Đỗ Tĩnh Đường suýt chút nữa thì văng tục, không đợi như vậy chứ. Anh tốt xấu gì cũng gọt vỏ cẩn thận từng chút một.

"Tĩnh Đường..." Đột nhiên giọng nói của Sở Luật tới làm cho Đỗ Tĩnh Đường bỗng chốc rùng mình, da đầu cũng tê dại, này lại là làm sao vậy.

"Giúp anh làm thủ tục xuất viện."

Anh mở máy tính ra, ánh sáng xanh trên máy tính chiếu lên mặt anh, lộ ra hơi
mỏng đông lạnh.

"Được rồi, tốt." Đỗ Tĩnh Đường nhặt quả táo kia lên, trực tiếp ném vào thùng rác.

Cao Dật mở cửa phòng bệnh, kết quả bên trong lại không một bóng người.

"Ừm, người đâu?" Anh hỏi y tá ở một bên, Sở tiên sinh cùng với anh mỗi lần nếu không đấu với nhau mấy hiệp, nói chung đều không thoải mái.

"Sao hôm nay người này không còn ở đây nữa?"

"Bác sĩ Cao, anh nói Sở tiên sinh ạ?" Y tá một bên thu dọn, một bên hỏi.

"Ừ, Sở Luật người đâu?" Cao Dật đi đến, đánh giá phòng bệnh bốn phía, nơi này đã không còn áp lực từ người đàn ông kia, cho nên người đàn ông này hẳn đã rời đi lâu rồi.

"Sở tiên sinh à..." Ý tá đứng thẳng người, lại trả lời: "Sáng sớm nay Sở tiên sinh đã làm thủ tục xuất viện rồi rời đi rồi."

"Xuất viện?" Cao Dật đúng là ngoài dự kiến, còn tưởng rằng Sở Luật muốn cùng anh chiến đấu đến chết, một người đàn ông không cam lòng, xuất ở rất nhiều nơi, mà Sở Luật này dùng khổ nhục kế thấy bại, đến cũng coi như là không diễn cho người khác mà là diễn cho chính mình xem.

Ít nhất cũng không dùng những tâm tư thiếu đạo đức trên thương trường đấu với anh, bằng không anh thật có cảm giác ghê tởm bởi vì có tình địch như vậy.

Ra khỏi phòng bệnh, anh đi thẳng đến phòng viện trưởng, muốn hỏi đơn xin điều chức khi nào có thể duyệt, đã mấy tháng rồi, sẽ không có khả năng lâu như vậy, anh nhạy cảm phát hiện dường như có người ở giữa động tay động chân, mà làm anh chậm trễ như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một người.

"Cốc cốc..." Anh gõ cửa.

"Mời vào." Viện trưởng đang ở bên trong.

Cao Dật đi vào, viện trưởng vừa thấy anh lập tức nở nụ cười, chỉ vị trí bên cạnh: "Cao Dật, lại đâu ngồi, vừa lúc tôi cũng có việc muốn nói với cậu."

"Vâng, có việc?" Cao Dật nhẹ nhàng ngồi xuống, chờ viện trưởng nói chuyện với anh.

"Kì thật cũng không có chuyện gì." Viện trưởng rất luyến tiếc người tài như Cao Dật này, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, kiến thức chuyên môn tốt, đạo đức y tế cao quý, bệnh viện bọn họ thiếu nhất nhân tài này.

Nhưng mà đáng tiếc, phải để anh đi.

Viện trưởng đứng lên, mở một bên ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một túi tài liệu, lại ngồi xuống, đem túi tài liệu đặt trước mặt Cao Dật.

"Tôi nghĩ cái này cũng nên đưa cho cậu. Mấy lần trước cậu vẫn luôn muốn, tôi không đồng ý, là bởi vì có người ngăn cản, ai ngăn cản, cậu cũng đừng hỏi, biết nhiều đối với cậu cũng không tốt, hiện tại tôi đưa cho cậu quyết định chuyển viện, lúc nào cậu đều có thể rời bệnh viện, nhưng tốt nhất trước nửa tháng nói trước với bệnh viện một câu, như vậy chúng tôi cũng tìm được người thay thế được vị trí của cậu."

Cao Dật cầm túi tài liệu, đại khái rút ra vài tờ, quả nhiên, là đơn thuyên chuyển, theo như lời viện trưởng người ngăn cản anh, xác thật không cần đoán, anh cũng biết là ai.

Trên đời này ngoại trừ người đàn ông kia, không ai nhàm chán cản trở anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện