Sở Tương tuổi lớn hơn, lớn lên ở trong trại trẻ mồ côi, đôi khi trại trẻ mồ côi cũng không phải là thiên đường, quả thực có thể nói là địa ngục, những đứa trẻ còn nhỏ từ khi còn bé đã học để mưu đồ, vì một bát cơm, một cái bánh mì, thì phải dùng hết tâm trí của mình, ra sức tranh giành, giả vờ ngoan ngoãn, thậm chí là đe dọa, yêu thương lẫn nhau kia đều là giả, miễn là chỉ cần là đồ ăn được vào trong bụng kia mới là của mình.
Mà hiện tại Sở Tương đã không còn là Sở Tương của quá khứ nữa, bé không phải mỗi ngày phải tính toán có thể ăn nhiều đồ ăn vào trong bụng ở trại trẻ mồ côi, lúc này bé là Sở Tương, là thiên kim tiểu thư mới nhận của nhà họ Sở, tiền tiêu không hết, cũng có vô vàn quần áo đẹp mặc, ăn không hết, bé nâng cằm lên, đã bắt đầu có cảm giác về sự tốt đẹp.
Bé nhìn mấy người bạn mới này, một đám đều cao bằng nhau, không đáng yêu bằng bé, cũng không có quần áo đẹp bằng bé.
Cô giáo đếm từng đứa nhỏ một, kết quả lại phát hiện thiếu một người.
"Tiểu Vũ Điểm đâu?" Cô hỏi lũ trẻ, sao lại không thấy Tiểu Vũ Điểm, bé làm gì rồi?
"Thưa cô, cô giáo." Một bé trai giơ cao tay: "Tiểu Vũ Điểm đi tiểu rồi, em ấy thật là lợi hại, chao ôi, không cần cô giáo, có thể tự cởi quần."
Cô giáo cười ha ha, xác thật thật sự rất đau đầu, những đứa trẻ này sao lại cảm thấy cởi quần đi tiểu là chuyện rất khó làm sao, nhưng trong những học sinh của cô cũng chỉ có đứa bé kia ngoan nhất, hiểu chuyện nhất, ăn cơm không cần người quản, chuyện đi ngoài cũng có thể tự mình giải quyết, khát nước sẽ nói với cô giáo muốn uống nước, đói bụng cũng nói với cô giáo, từ trước đến nay đều không làm bẩn quần áo, quần cũng không bị nước tiểu làm ướt, có khicòn tốt hơn so với đứa trẻ ở lớp học mẫu giáo lớn của họ.
"Cô giáo, Tiểu Vũ Điểm đã về." Bé trai kia lập tức vui vẻ chạy tới nắm tay Tiểu Vũ Điểm, cười tủm tỉm.
"Tiểu Vũ Điểm, em không có rửa tay, anh đưa em đi rửa tay nhé!"
"Vâng, rửa sạch rồi." Cái miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm nở nụ cười, môi hồng răng trắng, mái tóc ngắn mềm mại, quả thực là lớn lên đáng yêu, các bé trai đều thích bé gái xinh đẹp, giống như cậu bé trong mẫu giáo này yêu mến nhất Tiểu Vũ Điểm.
Sở Tương ở một bên cắn môi, bàn tay nhỏ cũng xé rách quần áo trên người, lại là cái loại làm bé không thoải mái, giống như những đứa trẻ ở cô nhi viện cướp đoạt tư cách nhận nuôi của bé, cướp cơm của bé, cướp kẹo của bé.
Bé chán ghét bọn họ, cũng chán chét người bạn mới này.
"Hương Hương." Tống Uyển đứng ngoài cửa gọi cháu gái mình, bà và hiệu trưởng đã trò chuyện xong, hiệu trưởng sẽ đặc biệt quan tâm người bạn mới nhà bà, mà bà đương nhiên có thể yên tâm.
"Bà nội..." Sở Tương vừa thấy Tống Uyển vội vàng chạy đến, lập tức ôm lấy chân Tống Uyển: "Bà nội, muốn đón Hương Hương về nhà sao?" Bé chớp một đôi mắt to, cười ngọt ngào.
Tống Uyển ôm bé lên, lại hôn khuôn mặt nhỏ của bé một cái: "Hương Hương phải đi học, về sau sẽ là một thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp, con xem có nhiều bạn như vậy, Hương Hương phải ngoan ngoãn chơi cùng các bạn, chờ đến khi mặt trời vừa lặn, bà sẽ đến đây đón con nhé?"
Sở Tương cắn cái miệng nhỏ, rất luyến tiếc bà nội, nhưng mà bé biết bé phải nghe lời, như vậy bà nội mới có thể thích, cho nên bé nghe lời bà nội nói, bé ở đây cùng chơi với các bạn nhỏ.
Tống Uyển luyến
tiếc không muốn buông Sở Tương xuống, lưu luyến từng bước trở về. Mà bà cũng không biết, lúc này, ở cách đó không xa, còn một đứa bé nhỏ, thoạt nhìn so với Sở Tương nhỏ hơn một ít, trên khuôn mặt nhỏ tuy rằng hồng hào nhưng luôn mang theo xanh xao tái nhợt, bé có đôi mắt to lòng trắng đen rõ ràng, đồng tử màu xanh lam, lúc này bé đang nghịch ngón tay út, nhưng môi nhỏ lại chu lên, giống như có tâm sự.
"Lại đây, Hương Hương, đến đây chơi trò chơi cùng các bạn nhỏ nào." Cô giáo kéo tay Sở Tương, đưa bé đến bên cạnh các bạn, muốn đứa nhỏ này cùng nhau chơi trò chơi.
Sở Tương rốt cuộc cũng lớn hơn một chút nên rất nhanh đã cùng với các bạn nhỏ chơi ở một chỗ riêng, dùng kẹo mình mang đến lấy lòng không ít các bạn, nhưng mà bé không thích Tiểu Vũ Điểm, ai bảo khuôn mặt của Tiểu Vũ Điểm đẹp hơn bé. Ai nói trẻ con còn nhỏ không có lòng đố kị.
Thời điểm tan học. sáng sớm nay Tống Uyển đã đưa đón cháu gái, bà đưa Sở Tương đến bên xe, những người khác đến đây đón con đều hâm mộ, đây mới là đứa cháu của gia đình giàu có, một chiếc xe cũng phải hơn trăm vạn.
"Tiểu Vũ Điểm!" Hạ Nhược Tâm đứng bên ngoài gọi tên con gái.
Tiểu Vũ Điểm từ trong đám trẻ lộ đầu nhỏ của mình, sau đó chạy tới kéo tay áo mẹ: "Mẹ đón Tiểu Vũ Điểm, hôm nay có cá ăn không ạ?"
"Có." Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, lại nhéo khuôn mặt nhỏ của bé: "Hôm nay mẹ làm một con cá lớn, con và bố cùng nhau ăn được không?"
"Được ạ!" Tiểu Vũ Điểm đồng ý, dựa đầu nhỏ trên vai mẹ.
"Mẹ ơi, có bà rất thích một chị gái nhỏ."
Tiểu Vũ Điểm mất mát nói.
"Hả? Bà gì cơ?" Hạ Nhược Tâm ôm con đi về phía nhà, nhà cũng không xa nên không cần phải ngồi xe. Mà cô đến là tò mò Tiểu Vũ Điểm nói bà là bà nào.
"Chính là một bà rất tốt." Tiểu Vũ Điểm tận lực biểu đạt ý tứ của mình, nhưng mà tiếc là lời nói của mẹ, thân là mẹ Hạ Nhược Tâm thật sự nghe không hiểu, có điều cô cũng minh bạch một ít.
"Bà đều thích cháu của mình, giống như bố và mẹ, bởi vì con là do mẹ sinh, cho nên mẹ mới có thể yêu con, chính là bà đó không phải bà của Tiểu Vũ Điểm, bà thích cháu gái mình là đúng, hiểu chưa?"
Tiểu Vũ Điểm giơ tay nhỏ cắn ở trong miệng, lời của mẹ nói, bé hiểu, bởi vì là con của mẹ, cho nên mẹ mới yêu bé, chính là không phải con của mẹ, mẹ đương nhiên không yêu.
Ồ, chính là như vậy, bé không phải cháu nội của bà, cho nên bà không thích bé cũng đúng.
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm có bà nội không?" Tiểu Vũ Điểm chớp một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, bé kì thật cũng muốn có bà nội, nhưng mà bé chỉ có mẹ, chưa bao giờ có bà nội, cũng chưa gặp bà nội bao giờ.
Bước chân Hạ Nhược Tâm ngừng một chút, bàn tay giơ về trước xoa nhẹ đầu nhỏ của con gái.
"Cho dù Tiểu Vũ Điểm không có bà nội, nhưng mà Tiểu Vũ Điểm còn có bố mẹ, bố mẹ sẽ yêu bé, yêu luôn cả phần của bà nội."