"Mẹ mặc kệ." Tống Uyển ở bên kia điện thoại vừa nghe con trai nói, lập tức mất bình tĩnh. "Mẹ chỉ muốn cháu gái mẹ vui vẻ, chỉ cần cháu gái mẹ vui vẻ, mẹ cũng sẽ vui vẻ, Sở Luật, đây cũng là con gái con, từ lúc nó tới nhà chúng ta cho tới nay đều là mẹ chăm sóc, con là bố, chẳng lẽ như vậy cũng không thể làm cho con gái một chút việc. Sở Luật." Giọng nói Tống Uyển đã lạnh đi: "Nếu con không làm được cho mẹ, về sau cũng không cần về nhà nữa, mẹ cũng sẽ không để Hương Hương gọi con một tiếng bố."
Nói xong, bà rập điện thoại, ngực đều tức.
Sở Luật đặt điện thoại ở bên trong túi, lần này biết mẹ nói nơi đó thật sự quyết tâm, anh nhẹ nhàng liếm môi, sao không thấy khi còn nhỏ mẹ đối với anh giữ gìn như vậy, chẳng lẽ con trai chính là đánh không nên thân, mà cháu gái chính là báu vật, chỉ một chút uỷ khuất liền không chịu được.
"Sở tiên sinh, việc này..." Hiệu trưởng cẩn thận hỏi lại Sở Luật: "Còn muốn sửa kết quả sao?" Ông kì thật có chút hy vọng không cần sửa.
"À, sửa lại đi." Sở Luật đặt đôi tay bên trong túi quần, lúc này bóng dáng anh có chút tuyệt tình, mặc dù anh nói, vẫn có vài phần do dự, nhưng cuối cùng anh lựa chọn, vẫn cứ là chính mình, như đối với những người khác, cứ như vậy đi.
Anh nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, lại phát hiện trên khuôn mặt có chút ánh sáng hơi chói mắt, nếu hỏi anh có ích kỉ hay không, tàn ác với Cao Dật, anh có thể nói, cũng không sao.
Mặc kệ đứa bé đạt giải nhất là ai, lấy tính tình của Tống Uyển, tất cả đều muốn dành cho Sở Tương, bà đối với Sở Tương là yêu, đã đến nông nỗi "lệnh người giận sôi", mặc dù hình dung mẹ mình như vậy có chút không hợp, nhưng xác thực chính là như thế, trong nhà thêm một Sở Tương, anh cảm giác tam quan* bắt đầu bất chính, nhiều năm anh học tập kiên trì như vậy, như thế nào lại thành vô nghĩa lí.
*tam quan ở đây là thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Cô giáo mẫu giáo bé đang phát kết quả, nhưng trong lòng cô lại thấy rất kì la nha, rõ ràng bức tranh của Tiểu Vũ Điểm mới là giải nhất, lúc ấy hiệu trưởng cũng đã thông qua, chính là đến giây phút cuối cùng, sao lại biến thành Sở Tương, Sở Tương vẽ thực sự không bình thường được không? Đừng nói đến giải nhất, chỉ cần tính dưới hạng mười cũng không nổi, huống chi lớp bọn họ chỉ có mười lăm học sinh.
Cô còn đi phản ánh chuyện này với hiệu trưởng, còn tưởng rằng hiệu trưởng bọn họ nhầm lẫn, kết quả chỉ lớn tiếng nói với cô một câu, không nhầm, tuyên bố cái này đi.
Sau đó bây giờ cô giáo cuối cùng cũng hiểu ra.
Thì ra ở bên trong nhà trẻ bọn họ cũng có quy tắc ngầm, hiệu trưởng được người ta đút lót.
Chỉ là khi cô đối mặt với những đôi mắt hồn nhiên ngây thơ, cô thật sự cảm thấy bản thân như một tội nhân, cô đang nói dối, cô đang lừa gạt nhiều trái tim thuần khiết như vậy, cũng là lừa gạt lương tâm mình.
Nhẹ nhàng, cô ho khan một tiếng, muốn lấy điều này che dấu sự xấu hổ.
"Các bạn nhỏ, ngày mới khỏe mạnh." Giống như từ trước đến nay, cô chào hỏi bọn nhỏ.
"Cô giáo khỏe mạnh." Phía dưới những âm thanh trong trẻo, khuôn mặt nhỏ hoàn toàn tin tưởng và sùng bái, thật sự làm người ta rất khó phải phạm một sai lầm, cô chỉ không biết, những đứa nhỏ thiện lương ngây thơ như vậy khiến người ta yêu mến, sao có người lại nguyện ý lừa gạt bọn chúng như vậy.
Cô giáo tìm rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là lấy ra một tờ kết quả, đặt lên bàn, lại cười đến híp mắt.
"Các bạn nhỏ, thành tích vẽ tranh của chúng ta đều có rồi, lúc này đây trong lớp chúng ta có một bạn đạt giải nhất nha."
Bé mập mạp ngồi thẳng lưng.
"Tiểu Vũ Điểm nhất định đạt giải nhất."
Các bạn khác cũng đều đồng ý, vì bọn chúng đều biết Tiểu Vũ Điểm vẽ tốt nhất trong lớp, không đúng, là tốt nhất toàn
bộ nhà trẻ, ngay cả cô giáo cũng khen ngợi bé rất nhiều lần.
"Tớ cảm thấy Hương Hương sẽ đạt giải nhất." Bé gái ngồi bên cạnh Sở tương nghịch bím tóc, chu cái miệng nhỏ nói, Sở Tương còn nhỏ như vậy đã có người hâm mộ, vì muốn ngày ngày được ăn kẹo và chocolate ngon.
"Hương Hương sẽ được nhất." Lại một bạn hâm mộ Sở Tương nói.
Cô giáo xác thật rất muốn khóc, cô thật sự không muốn nói đâu.
Cô lại ho khan một tiếng, nhẹ nhàng đậm bàn: "Ừm, bạn nói rất đúng nha, là bạn Sở Tương được giải nhất, chúng ta còn có một món quà nhỏ tặng cho Sở Tương."
Cô giáo nói xong liền cầm lấy một bó hoa tươi tặng cho Sở Tương.
Sở Tương ôm hoa, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
"Nhưng mà Tiểu Vũ Điểm của chúng ta cũng rất tuyệt." Cô giáo cầm tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này quá gầy làm người ta thực đau lòng, hiện tại tuy rằng đang cười nhưng bên trong đôi mắt to tròn thất vọng, làm cô không đành lòng.
Cô xoa đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, tóc đứa nhỏ này đặc biệt mềm, sờ lên thật thoải mái.
"Lúc này chúng ta không được thưởng, nhưng không sao, tiếp theo nhất định có thể, có phải hay không?" Cô cổ vũ Tiểu Vũ Điểm.
"Vâng, con sẽ cố gắng." Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay, tự cổ vũ chính mình, nhưng mà đôi mắt bé lại tối sầm xuống, nếu bé được nhất thì tốt rồi, có có hoa đưa cho mẹ. Bé còn nói với mẹ, chính mình sẽ lấy được giải nhất, nếu mẹ biết cô không được liệu có khổ sở hay không? Càng nghĩ, hốc mắt bé càng đỏ.
Thời điểm buổi chiều, Hạ Nhược Tâm đến đây đón con, cô đến hơi trễ một chút, một là vì công việc, hai là bởi vì tránh không đụng phải người nhà kia, vốn dĩ cô và Cao Dật đều muốn chuyển trường học cho Tiểu Vũ Điểm, nhưng vì lại nghĩ gần đây sẽ rời đi, nên không cần hao tâm tổn sức đổi tới đổi lui, kì thật cuối cùng chỉ có khổ cho con.
"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm vùi khuôn mặt nhỏ vào chân mẹ, không phải rất vui vẻ, hốc mắt cũng hồng hồng.
"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm bị khiếp sợ: "Con yêu có phải chỗ nào không thoải mái không, nói cho mẹ." Cô luôn sợ cơ thể con có vấn đề, thần kinh luôn căng thẳng, có khi cô cảm giác mình sắp điên rồi.
Sờ sờ đầu nhỏ của con gái, lại cầm tay bé, thật tốt, đều bình thường, chí có thể nói nhóc con có tâm sự, hoặc bị người ta bắt nạt nên tủi thân.
"Mẹ, hôm nay Tiểu Vũ Điểm không được giải nhất." Tiểu Vũ Điểm khịt khịt cái mũi, càng nghĩ càng khổ sở, một hồi tủi thân liền rớt nước mắt.
Cô giáo thật sự nhìn không được, thấy bốn bề vắng lặng, mới oán giận nói với Hạ Nhược Tâm.
"Đầu năm nay, ỷ thế hiếp người thật đúng là nhiều, có đứa bé cũng không buông tha, Sở gia, đúng rồi chính là người của nhà họ Sở, bọn họ đút cho hiệu trưởng, vốn dĩ bức tranh giải nhất là của Tiểu Vũ Điểm, chính là bị Sở Tương kia đoạt đi, tôi chính là không thích Sở Tương kia, mỗi ngày đều trừng mắt lạnh đối với tôi, nói lại không nói được, một lắm miệng sẽ mách lẻo, sao, trong nhà có tiền thì ghê gớm lắm à, hiện tại đều là phúc nhờ tính tình, về sau trưởng thành ai biết sẽ biến thành bộ dáng gì?"