Khi cô nghiêng mặt, khi nhìn thấy bức ảnh cưới trên tường vẫn tồn tại, trong lòng đột nhiên kinh ngạc một chút, Hạ Dĩ Hiên cười hoàn mỹ như thế, giống như đang cười cô không biết tự lượng sức mình.
Chị, anh ấy không yêu, anh ấy là hận chị.
Môi Hạ Nhược Tâm nhếch lên cay đắng, cô biết.
Chị, chị còn hy vọng xa vời anh ấy yêu chị sao?
Mà lòng Hạ Nhược Tâm đột nhiên giật mình, đứng lên, đúng vậy, đúng vậy, cô hy vọng xa vời, một động tác nhỏ của anh, một cái lấy lòng nhỏ, đều sẽ để tình yêu đã chết của cô, lại khôi phục lần nữa.
Tình yêu của cô đối với người đàn ông này, lại sâu như thế.
Cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô vội vàng tiến lên, tưởng rằng Sở Luật trở về, chỉ là cô quên, xưa nay Sở Luật tiến vào phòng này không cần gõ cửa.
"Sở..."
Chỉ là khi mở cửa, chờ mong trên mặt của cô lại rơi xuống.
Thì ra, không phải anh.
"A, Sở phu nhẫn, xin lỗi, quấy rầy đến cô: " Tiểu Hồng ngượng ngùng đặt tay lên đầu.
"Ừ, không có chuyện gì: " Hạ Nhược Tâm lắc đầu, nỗ lực kéo lại nụ cười vừa rồi, chỉ là phát hiện, thì ra vẫn quá mức cố hết sức.
"Sở phu nhân, là như vậy, Tiểu Hồng có chuyện phải nói với cô: "Cô ấy lại cười, quả nhiên là một đứa trẻ đơn thuần, thậm chí, đều không có để ý được mất mát trên mặt Hạ Nhược Tâm.
"Vừa rồi tiên sinh gọi điện thoại tới, nói buổi tối có khả năng không trở lại, cho nên, tự cô ăn cơm đi."
Tiểu Hồng nói xong, còn chờ Hạ Nhược Tâm trả lời, mà Hạ Nhược Tâm đột nhiên cười một tiếng, vị đắng chát.
"Ừm, tôi đã biết, chỉ là một câu đã biết: "Lại có một loại mất mát không nói được.
Anh không trở lại,
Thật sự không trở lại rồi.
Anh thất hẹn rồi.
Lại một lần nữa ngồi lên giường, cô đưa tay lên mặt mình, nỗ lực duy trì ý cười trên mặt, xem như không cho người khác nhìn, như vậy, cũng phải cho mình nhìn.
Không có sao,
cô nhẹ nhàng tự giễu nói, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cũng cần phải quen thuộc, chỉ là nghĩ đến đây, sắc mặt của cô mờ đi, kỳ thật cô vẫn muốn, mong đợi một ngày, chuẩn bị một ngày, mà cô mất mát, người khác không nhìn thấy, chỉ cô thấy.
Cô vẫn ngây ngốc, cứ nhìn ra ngoài, mở mắt nhắm mắt, trước mắt vẫn có bóng dáng người kia, sau đó, có chút ánh lửa chôn vùi trong đáy mắt cô.
Cửa lại mở ra lần nữa, cô vẫn duy trì tư thế như thế, thẳng đến khi cô ngửi thấy hương hoa, cúi đầu, đó là một bó hoa cát cánh cực kỳ đẹp đẽ.
"Cô đang chờ ai sao?" Sở Luật như là thiên thần đứng ở trước mặt của cô, người đàn ông vô cùng tôn quý, mặc đồ Tây, trên mặt lạnh lùng không có bao nhiêu biểu lộ, chiếc đồng hồ giá trên trời trên cổ tay cũng lộ ra, trong tay cầm một bó hoa, nhưng thật ra là có chút ngốc, hoa anh đưa cho phụ nữ, chẳng qua đều là thư ký của anh tặng, mà lần đầu tiên chính mình cầm hoa, chính anh cũng không cách nào tin tưởng.
Anh vậy mà, đường đường tổng giám đốc Sở thị, lại tự mình đi tới cửa hàng mua hoa.
"Anh... sao mà..." Hạ Nhược Tâm cảm giác giống như mình bị hương hoa làm cho hít thở không thông, trong lúc nhất thời đều không biết để tay ở đâu.
"Không phải anh nói hôm nay không trở lại sao?"
Lại cúi đầu, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm hoa trong tay anh, hoa này là tặng cho cô, hay cho người khác?
Cô nghĩ, hẳn là, hẳn là tặng cho cô? <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->