Cuối cùng Tam ca muốn giết người là lúc Thẩm Vi đã ôm đứa bé vào lòng, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành, trong khoảnh khắc đó thấm đẫm ánh sáng mềm mại trong đáy mắt cô.
Tam ca đi đến, cởi áo trên người phủ lên người Thẩm Vi.
"Đừng để bị lạnh, mặc ít như vậy."
"Cảm ơn Tam ca." Thảm Vi cười cười, dường như dâng vật quý đem đứa bé trong lòng cho Tam ca xem: "Quỷ nhỏ này lớn lên có phải rất đáng yêu không?"
"Ừm." Tam ca gật đầu, anh rất ít khi thấy trẻ con, nhưng cũng khó gặp một đứa bé xinh đẹp lại nghe lời như vậy.
"Là con của Sở Luật." Thẩm Vi cong môi đỏ: "Một tổng giám đốc của công ty lớn như vậy, giá trị con người không biết bao nhiêu tỷ, nhưng con gái từ khi còn nhỏ đều ăn hồ dán mà lớn lên, anh có tin được không, bị bệnh, thế nhưng ngay cả tiền viện phí nằm viện cũng không trả được, người mẹ phải bán chính mình mói có tiền chữa bệnh."
Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ trong lồng ngực: "Giống như em, Tam ca, anh có thể tưởng tượng được không, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, nhưng lại luân lạc vì bán mình mới có đủ khả năng trả những món nợ đó."
"Vi..." Tam ca đi đến, đặt tay lên vai cô: "Được rồi, không có việc gì, tất cả đều đã qua rồi."
Con ngươi Thẩm Vi mông lung, Tam ca đã rất lâu rồi không thấy cô yếu ớt như thế.
Dùng sức chớp đáy mắt đẫm lệ, Thẩm Vi dựa cơ thể trên người Tam ca, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, mà đứa trẻ bé nhỏ trong lòng cô vẫn đang ngủ không biết thế giới gian khổ nhường nào.
Tam ca giơ tay đặt trên mặt Thẩm Vi, trong khoảnh khắc không ai phát hiện trong mắt anh hiện sâu nỗi đau lòng vô cùng.
"Vi, em biết không, anh phát hiện em đã thay đổi, cuối cùng em bắt đầu suy nghĩ cho bản thân, không hề giống như trước như cái xác không hồn."
Nhưng Thẩm Vi cũng không biết, cô ngủ rồi, ngủ rất yên ổn. Đã thật lâu rồi cô không ngủ ngon như thế, cơ thể trong lòng mang theo mùi sữa như thuốc ngủ tốt nhất trên đời này, dường như mỗi ngày cô đều có một giác ngủ đến khi rạng sáng, cũng chưa từng mơ những thứ trong quá khứ.
"Nhược Tâm." Đột nhiên thanh âm truyền tới làm Hạ Nhược Tâm nâng mặt lên, thấy Cao Dật không biết vào từ lúc nào, mà cô đang cầm điện thoại đến ngây ngốc.
"Làm sao vậy, nhớ con gái?" Cao Dật ngồi xuống, đem điện thoại trong tay cô đặt về chỗ cũ.
"Hơi hơi." Kì thật Hạ Nhược Tâm vẫn rất khổ sở: "Em và Tiểu Vũ Điểm trước đây chưa từng xa nhau một ngày, tại sao em lại có một loại cảm giác bị vứt bỏ."
"Ha ha..." Cao Dật nở nụ cười: "Con lớn rồi cũng phải rời xa mẹ, bây giờ em đã luyến tiếc rồi, chờ con về sau lấy chồng làm sao bây giờ?"
"Em không nghĩ đến đó, bởi vì quá xa xăm." Hạ Nhược Tâm chỉ nghĩ con gái bây giờ mới ba tuổi, mới chỉ bé như vậy, con vẫn còn trẻ con còn chưa trưởng thành, sao có thể đi làm vợ của người khác, cùng người khác sinh con đẻ cái, cô thật sự cảm thấy đây đều là sự tình của kiếp sau.
"Nhược Tâm lại đây, anh có lời muốn nói với em." Cao Dật vươn tay về phía Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm đưa tay ra, rồi sau đó Cao Dật nắm chặt, trong nháy mắt anh lại sinh ra một cảm giác không buông bỏ được, đúng vậy, là không thể bỏ được, mà anh sẽ cả đời chặt chẽ nắm chặt, giữ lấy, cả đời không buông bỏ.
Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra.
Hai người đến ghế sô pha cách đó không xa, bên ngoài vang lên tiếng tích tích đạt đạt, dường như là âm thanh tuyết đang tan. Bên ngoài rất lạnh
mà bên trong phòng thực ấm áp, trong mắt của hai người cũng đều là tầng tầng ấm áp.
"Nhược Tâm, để bọn họ gặp Tiểu Vũ Điểm đi."
Cao Dật đột nhiên mở miệng khiến Hạ Nhược Tâm sửng sốt, bàn tay cô đặt trên đùi nắm chặt thành quyền, cô không muốn. Rồi sau đó một bàn tay to duỗi lại đây, tay đàn ông so với cô lớn hơn nhiều, lòng bàn tay khô ráo dường như hút đi mồ hôi trong lòng bàn tay cô.
"Nhược Tâm, nghe anh nói." Cao Dật than một tiếng, nắm chặt tay cô đặt ở trên đầu gối mình.
"Dù như thế nào, Tiểu Vũ Điểm là con cháu nhà họ Sở, đây là sự thật không thể tranh cãi."
"Bọn họ chưa từng nuôi con." Hạ Nhược Tâm quay mặt đi, cô từ chối, so với bất luận sự tình nào cũng phải cự tuyệt, giống như bây giờ cô cự tuyệt Thẩm Ý Quân, cô không có mẹ, Tiểu Vũ Điểm không có ông bà nội, cũng không có nhà họ Sở.
"Anh biết." Cao Dật lại nắm chặt tay cô.
"Nhà họ Sở sẽ không có khả năng có thêm một đứa trẻ khác."
Hạ Nhược Tâm nắm chặt ngón tay, chọc đau lòng bàn tay cũng làm đau trái tim cô.
Cô cũng biết.
Nhưng cái này với cô có quan hệ sao?
Ngón tay Cao Dật hướng về phía trước, nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai: "Nhược Tâm, tính em không phải như thế, không để những thứ oán hận mờ tâm trí của em. Anh hy vọng em chính là em, không phải vì oán hận mà trở thành một người khác."
Thẩm Ý Quân đã để cô đi một hướng cực đoan, vốn là người thân nhất, hiện giờ lại là người hận nhất, một người này đã làm cô sắp mất đi bản thân mình, nếu lại thêm người nhà họ Sở nữa. Anh thật sự sợ răng cô sẽ bức tử chính mình.
Nếu người có lòng mới có thể nghĩ nhiều, nếu người vô tâm thì tất cả cũng không quan trọng.
Cho nên làm thế nào để cho bọn họ gặp Tiểu Vũ Điểm.
"Hơn nữa..." Anh tiếp tục nói, không phải muốn đâm đau trái tim cô.
"Em không cho bọn họ gặp, thì những người trong gia đình kia càng muốn gặp, giải quyết tốt nhất là để bọn họ gặp, lẩn trốn vĩnh viễn không phải biện pháp và đường đi tốt nhất."
Hạ Nhược Tâm trầm mặc, cô hiểu ý Cao Dật, nhưng cô vẫn không muốn.
Tống Uyển lại một lần nữa đứng ở cửa nhà họ Hạ, kì thật bà cũng không biết tại sao mình lại đến nơi này, chỉ là khi bà nhận ra thì hai chân đã đứng ở chỗ này.
Từ bên trong cửa được mở ra, bà cũng đi vào.
Luc này giữa nhà họ Hạ với bà, thì ra lại xa lạ như thế, nếu như không có sự tình Hạ Dĩ Hiên, nhà họ Sở bọn họ và họ Hạ, bà và Thẩm Ý Quân cũng sẽ không dây dưa như thế. Khoảng cách giữa hai người hiện tại ngồi đối mặt nhau, thế nhưng đều sinh ra một phần xấu hổ.
"Như thế nào hôm nay bà không mang cháu gái theo?" Thẩm Ý Quân đổ một tách trà mật hoa cho Tống Uyển: "Tôi biết bà trước kia rất thích uống, vừa lúc bác sĩ nói tôi cũng nên uống nhiều hơn một chút."
Bà sờ những nếp nhăn trên mặt, tóc cũng bạc trắng, bà rốt cục cũng già rồi, không còn trẻ, chỉ là sống đến tuổi tác lớn như vậy bà mới phát hiện, đối diện với những việc đã làm, cả đời này, sống đều hồ đồ.