Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Cháu là Cao Vũ Điểm


trước sau

"Cái đó, cháu có thể cũng gọi ông một tiếng ông nội hay không, ông là ông nội cháu." Sở Giang chờ mong hỏi, ông thật sự muốn nghe bé gọi một tiếng ông nội, âm thanh đáng yêu nhường nào.

"Ông nội..." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gọi một tiếng làm Sở Giang cảm giác hốc mắt hơi nóng. Ông vội vàng quay mặt đi, chỉ sợ ở trước mặt người khác mà khóc, ông không phải Tống Uyển, ông là một người đàn ông, nếu khóc sẽ làm người ta chê cười.

"Thật ngoan." Sau khi Sở Giang ổn định cảm xúc mới xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, mái tóc mềm mại, cùng con trai của ông khi còn nhỏ không giống nhau, phỏng chừng là giống mẹ rồi.

Mà một màn nhận người thân cảm động này, ngay cả quản gia đứng một bên nghe không ngừng lau nước mắt, những năm tới nhà họ Sở cuối cùng cũng có gốc rễ rồi.

Mà bọn họ đều bỏ qua, lúc này còn một Sở Tương ngồi trên sô pha ôm búp bê.

"Cao Tiểu Vũ."

Thanh âm đột nhiên vang lên làm cánh táy Tống Uyển đang muốn ôm cháu gái cứ như vậy cứng đờ ở đó.

"Cao Tiểu Vũ?" Ngón tay Tống Uyển hơi run rẩy, bà chậm rãi xoay mặt lại, giọng nói cứng nhắc: "Hương Hương, cháu vừa nói gì?"

Sở Tương đứng lên, đi đến trước mặt Sở Giang đang ôm Tiểu Vũ Điểm, sau đó cố gắng ngẩng đầu.

"Cao Tiểu Vũ, tại sao mày lại muốn đến nhà tao, còn muốn được ông nội ôm nữa?"

Sở Giang ôm chặt cháu gái trong lồng ngực, khuôn mặt cũng trầm xuống.

"Hương Hương..." Tống Uyển vội vàng kéo Sở Tương qua, mà ba chữ "Cao Tiểu Vũ" làm bà ở đây không có chỗ nào mà chui xuống.

"Hương Hương, con nói ai là Cao Tiểu Vũ?"

Sở Tương vươn ngón tay ra chỉ Tiểu Vũ Điểm trong lồng ngực Sở Giang.

"Bà nội, nó chính là Cao Tiểu Vũ."

"Bùm" một tiếng, trong đầu Tống Uyển giống như bị nổ tung, Cao Tiểu Vũ, đúng vậy, Cao Tiểu Vũ, Tiểu Vũ Điểm chính là Cao Tiểu Vũ, mà Cao Tiểu Vũ cũng chính là Tiểu Vũ Điểm.

Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, mà chuyện trùng hợp như vậy sao có thể là bà làm được.

Đứa cháu duy nhất của Sở gia, thế nhưng bà lại cướp giải nhất của cháu cho Sở Tương, thế mà bà lại để cháu đứng ở bên ngoài nửa ngày chịu gió lạnh. Sắc mặt bà lại trắng bệch, cả người đều xấu hổ không chỗ dung thân.

Mà trong lòng Sở Tương bây giờ tràn đầy ghen ghét. Vốn trên mặt xem như đang đáng yêu lúc này lại nhăn nhó, ông nội từ trước tới giờ chưa có ôm bé như vậy, tại sao ông nội ôm Cao Tiểu Vũ mà không phải ôm bé.

Cao Tiểu Vũ đều có bố mẹ của nó, vì sao còn muốn tới cướp ông bà nội của bé?

"Tiểu Khương, chị mang Hương Hương về phòng đi."

Sở Giang nói với quản gia đang sững sờ đứng một bên. Quản gia đây mới phản ứng lại, vội vàng ôm Sở Tương trở về phòng. Mà Sở Tương cũng chỉ là một đứa trẻ, hai chân vừa mới bị nhấc lên lập tức khóc ầm ĩ muốn bà nội.

Nhưng mà lúc này tin rằng ở đây đã không có ai quan tâm đến bé.

"Chuyện trước kia đã qua rồi." Ông an ủi vợ, lại vỗ bả vai bà: "Có chuyện gì chúng ta nói sau, hiện tại trong nhà còn có khách."

Đến đây Tống Uyển mới phản ứng.

Bà xấu hổ sửa sang lại quần áo trên người, nhớ tới Hạ Nhược Tâm và Cao Dật bị bọn họ đặt ở một bên.

"Nhược Tâm, thực xin lỗi, chú và dì thật là có chút quá kích động, cho nên không để ý đến hai người." Bà vội vàng đi về phía Hạ Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm bà một chút cũng không lo lắng. So với bà, Sở Giang cũng rất yêu thương đứa cháu gái này, xem đi, hiện tại chơi với bé cũng rất vui vẻ nữa, bình thường vẻ mặt luôn bình tĩnh vô cùng nhưng hiện tại gặp được cháu gái, lập tức giống như thay đổi thành người khác.

Rõ ràng tuổi đã lớn hơn nhiều thanh niên, thậm chí ông còn làm ngoáo ộp đùa với Tiểu Vũ Điểm, mặc dù không phải quá buồn cười, nhưng
mà ông vẫn nỗ lực làm.

"Xin hỏi, vị này chính là..." Thần sắc Tống Uyển phức tạp nhìn Cao Dật, đối với thân phận của anh ta bà dường như có thể đoán được một ít. Ngần ấy năm nay, con trai bà đã kết hôn bốn năm, có lẽ Hạ Nhược Tâm sẽ không sống một mình, kì thật như vậy cũng tốt, nếu không bốn năm qua bọn họ lại càng thêm có lỗi với cô.

"Sở phu nhân, chào bà, tôi là Cao Dật." Cao Dật hào phóng giới thiệu bản thân, cũng không quá câu nệ, mà tay anh còn tự nhiên nắm lấy tay Hạ Nhược Tâm, từ đầu cũng chưa buông ra.

Tin tưởng rằng mọi người ở đây, bao gồm cả quản gia bên trong sẽ không có người nào cho rằng anh và Hạ Nhược Tâm chỉ là bạn bè bình thường.

Cao Dật, Cao Tiểu Vũ, một quan hệ như này, còn cần phải đoán sao?

"Thì ra là Cao tiên sinh." Tống Uyển thật vất vả mới nở ra được một nụ cười, khả nămg càng lo lắng, chỉ là bởi vì ba chữ "Cao Tiểu Vũ" kia, đôi mắt người đàn ông này vẫn luôn rất sáng, chính là riêng một từ "Cao" kia cũng đã giống như đâm vào trái tim Tống Uyển, khiến bà khó thể bình tĩnh.

Cháu gái bà mang dòng họ người khác, bà không có tư cách chỉ trích. Thời điểm người khác đều nghĩ cách để bảo vệ cháu gái bà, bà là một người bà nội lại ở sau lưng dùng dao, bà hứa hẹn yêu thương người khác, nhưng cuối cùng lại đâm khiến bản thân bị thương

Mà Tiểu Vũ Điểm rất tin tưởng đối với người đàn ông này, còn người đàn ông này cũng thích Tiểu Vũ Điểm, có thể nhìn ra anh ấy đối với Tiểu Vũ Điểm cũng nhất định rất tốt,m. Như vậy thì tốt rồi, đúng vậy, như vậy là tốt rồi, chỉ cần cháu hái nhỏ của bọn họ không phải chịu khổ là tốt, chỉ cần đứa cháu đáng thương này của bọn họ không phải chịu tội là được.

Con trai bọn họ không quý trọng, không nhất định không thể để ngay cả người khác cũng không quý trọng.

"Tiểu Vũ Điểm thực ngoan." Tống Uyển vui mừng nói, bà nhìn đứa bé đó cùng Sở Giang chơi đùa bên nhau. Bé thực ngoan, không khóc không gây ầm ĩ, chỉ yên tĩnh ngồi ở kia, trong lòng luôn ôm búp bê hơi cũ không rời.

"Đúng vậy, bé từ nhỏ đã rất ngoan, thời điểm bé sinh ra chính là như vậy, chỉ biết mở to hai mắt nhìn người, rất ít thấy bé khóc." Hạ Nhược Tâm đối với chữ ngoan này so với ai khác hiểu rõ nhất. Cô thản nhiên nói về quá khứ của Tiểu Vũ Điểm, ai cũng nói con gái cô rất ngoan, đúng là bởi vì bé rất ngoan cho nên hai mẹ con cô mới có thể tồn tại đến bây giờ.

Bé đau lòng thay mẹ bé, bé đã giúp mẹ làm rất nhiều việc, cũng không biết bé học được từ đâu ra, ngoan đến nỗi làm cô đau lòng.

"Thật vậy sao?" Nghe được chuyện cháu gái khi còn nhỏ, ánh mắt Tống Uyển sáng ngời: "Cái đó, có thể cho dì xem ảnh chụp còn nhỏ của Tiều Vũ Điểm hay không?" Bà thật sự muốn biết ngoại hình khi còn nhỏ của cháu gái, lúc ấy bé chắc hẳn vô cùng đáng yêu.

Hạ Nhược Tâm lắc đầu: "Xin lỗi, Tiểu Vũ Điểm không ảnh chụp." Tất cả những chuyện khi còn bé, chí có cô ký hoạ lại.

"À, không sao." Tống Uyển hơi mất mát, nhưng hiện tại cũng không muộn, về sau bà sẽ ghi nhớ từng quá trình cháu gái trưởng thành.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện