Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Anh muốn con gái anh


trước sau

Nếu anh thật sự cứu thì giữa bọn họ có thể đơn giản hơn rất nhiều hay không? Con gái anh cũng sẽ không chán ghét anh như vậy, xác thật anh không phải người bố tốt, thậm chí không có tư cách làm bố của bé, mạng của con anh không cứu, mà hiện tại con chán ghét anh, anh chính là người xấu, trong miệng của đứa trẻ là anh người xấu.

Tay Tống Uyển đặt ở trên bả vai Sở Luật, nắm chặt: "A Luật, không cần như vậy, chúng ta cũng không biết, chỉ là không biết phải đổi lại cái giá lớn như vậy." Nhưng bọn họ không ai nghĩ tới.

Thiếu chút nữa, cháu gái bé nhỏ của bọn họ sẽ chết, sẽ chết đấy.

"Vậy Tiểu Vũ Điểm, bé hiện tại không có việc gì chứ?" Tống Uyển vội vàng khẩn trương hỏi: "Bệnh của bé có tốt lên không?"

Sở Luật nhẹ nhàng ừm một tiếng: "Các người yên tâm, bé đã không có việc gì, bé được quyên tặng hai cốt tủy thích hợp, một cái là của con, còn một cái nữa chính là người Cao Dật vừa rồi." Mặc dù như thế nào, bọn họ rất cảm tạ Cao Dật, nếu không có anh ta xuất hiện, Tiểu Vũ Điểm đã sớm không còn trên đời này nữa. Bởi vì, một ngày đó sau khi anh rời đi, đứa bé thiếu chút nữa đã không thể cứu được, mà mỗi lần anh nghĩ đến lại kinh hãi một lần.

Sở Giang duỗi tay ra ôm bả vai vợ: "A Luật, con chuẩn bị làm như thế nào? Con hẳn là biết, Sở gia chúng ta chỉ có duy nhất một Tiểu Vũ Điểm, bố cũng sẽ chỉ có một đứa cháu gái này, mặc dù có Sở Tương nhưng đứa bé kia rốt cuộc không phải là máu mủ nhà chúng ta, bố không thể để Tiểu Vũ Điểm rời khỏi chúng ta, về điểm này, bố rất kiên trì."

Thật vất vả mới có một đứa cháu gái, lại còn là đứa cháu duy nhất, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ông sẽ không thể từ bỏ, ông biết bọn họ như vậy là ích kỉ, nhưng bọn họ không có lựa chọn, con cháu nhà họ Sở chỉ có thể là của nhà họ Sở.

Đặc biệt là Tiểu Vũ Điểm đáng yêu như vậy, ông hiện tại phải ôm cháu ông nhiều hơn một cái.

Sở Luật nhắm mắt rất lâu mới mở ra, mà trong đôi mắt đen kia lại đột ngột dâng lên một tầng ánh sáng, mà như đâm người khác.

"Bố, con biết nên làm như thế nào."

"Chỉ là... Như vậy đối với Hạ Nhược Tâm có phải quá tàn nhẫn quá hay không?" Hai bố con tuy rằng không nói chuyện nhiều nhưng Tống Uyển lại hiểu rõ ràng, sinh sống một đời làm vợ chồng, nếu điểm này còn không nghĩ thông suốt thì sao bọn họ sống bên nhau được. Nhưng bà lại không đành lòng, bọn họ đã thiếu Hạ Nhược Tâm rất nhiều, thật sự muốn cướp đi con gái của cô sao? Bà có thể nhìn được Hạ Nhược Tâm yêu thương đứa nhỏ này cỡ nào.

Nhưng nói như vậy, Sở gia bọn họ không phải càng đáng thương sao, bởi vì bọn họ cũng chỉ có một đứa cháu là Tiểu Vũ Điểm.

Nếu bọn họ thật sự cướp Tiểu Vũ Điểm đi, Hạ Nhược Tâm còn có thể sống được sao? Bà cũng là một người mẹ, một người mẹ sẽ rời bỏ được con của mình sao? Nhưng nếu không nhẫn tâm thì Sở gia bọn họ sẽ không có cháu nội, cho nên, đứa trẻ, dù bà không đành lòng nhưng vẫn muốn.

Mà bà bởi vì loại suy nghĩ này mà cảm thấy vô cùng hổ thẹn, bà không nghĩ như vậy, không nghĩ, chỉ là không làm như vậy bà sẽ không có cháu gái.

"Tất cả giao cho A Luật đi, chúng ta chỉ cần chờ là được."

Sở Giang trầm trọng thở dài, có lẽ cách làm như vậy thật sự có hơi tàn nhẫn, nhưng thật sự không thể mất đi cháu gái bé nhỏ duy nhất của bọn họ được.

Ông vỗ vai Tống Uyển, ý bảo bà đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nhiều lời, có một số việc để chính con trai xử lí sẽ tốt. Bọn họ có thể làm cũng chỉ là một từ chờ, đã đợi rất nhiều năm, lại chờ thêm một ngày thì cũng có sao.

Sở Luật đặt đôi tay bên trong túi, lại đứng thẳng thân thể. Có
lẽ không lâu trước đây, anh muốn từ bỏ, nhưng hiện tại, anh sẽ không, anh có con gái, anh luyến tiếc đứa con gái duy nhất của anh, anh cũng không cam lòng, chính mình đã từng định ra cô dâu nhỏ, nếu được, anh sẽ quay trở lại làm Sở Luật bốn năm trước, chẳng sợ lại một lần không từ thủ đoạn, tâm tàn nhẫn.

Bốn năm trước bởi vì hận, mà bốn năm sau lại bởi vì yêu.

"Tôi đi xem Hương Hương đây." Tống Uyển lên tầng, nhưng ngay cả bước chân nhẹ nhàng trước đây cũng bắt đầu trầm trọng.

Mở cửa, Sở Tương ngồi dưới đất, bảo mẫu không ngừng dỗ dành bé, nhưng bé vẫn cứ khóc, thở hổn hển, khóc khàn cả giọng.

"Sao Hương Hương nhà chúng ta lại khóc vậy?"

Tống Uyển miễn cười nở nụ cười, bởi vì bà thật sự không cười nổi, nhưng đối mặt với một đứa trẻ ngây thơ vô tội, bà cũng không biết nên đối mặt như thế nào với nó.

Bảo mẫu hiện tại kì thật cũng đau lòng đứa nhỏ Sở Tương này, chỉ là người thân và không phải người thân khác biệt quá lớn. Muốn trách cũng chỉ có thể trách số phận Sở Tương không tốt, không phải con của Sở Luật, bây giờ công chúa nhỏ chân chính của Sở gia đã trở lại, nghĩ đến địa vị đứa nhỏ này về sau ở Sở gia sẽ có chút nguy hiểm, nhưng phu nhân cũng không có ý tứ muốn tiễn Sở Tương đi.

Tống Uyển vẫn luôn dỗ dành Sở Tương, nhưng không biết tại sao. Bà nghĩ thầm đến cháu gái ruột của bà, nhớ tới chính mình đã làm những chuyện đó, bà thật sự rất hổ thẹn, thậm chí không còn mặt mũi gặp lại đứa cháu kia.

"Cao Dật, khi nào chúng ta rời đi?" Trong lòng Hạ Nhược Tâm vẫn không không yên bình được sau khi thân thế của Tiểu Vũ Điểm bị Sở gia biết. Cô luôn sợ gặp lại Sở Luật sẽ dùng tới những thủ đoạn, vậy cô phải làm sao bây giờ, Tiểu Vũ Điểm phải làm sao bây giờ?

"Thủ tục đã làm xong, nhưng hộ khẩu của Tiểu Vũ Điểm ở đó xảy ra vấn đề, anh muốn giải quyết một chút." Cao Dật vuốt tóc Hạ Nhược Tâm, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô.

"Nhược Tâm, nghe kĩ lời anh nói."

"Ừm..." Tâm tư Hạ Nhược Tâm vẫn luôn lơ lửng cuối cùng cũng thu lên.

"Kế tiếp, chúng ta phải đánh một trận ác liệt."

"Cố lên."

Anh cười với Hạ Nhược Tâm, dường như không cảm thấy bất cứ áp lực nào, mặc kệ là đến từ Sở gia hay từ bản thân.

Hạ Nhược Tâm hiểu ý anh, cô nắm chặt tay anh đặt trên mặt mình.

"Được, em sẽ cố lên."

"Để Tiểu Vũ Điểm đi học đi." Cao Dật xoay người liền thấy Tiểu Vũ Điểm ngồi dưới đất, yên tĩnh ôm búp bê, lại không quá thích nói chuyện, so với vài ngày trước đó bé giống như lại trở về tính tình trước kia, ngượng ngùng, nhát gan, cũng không thích cùng nói chuyện với người khác

Đứa nhỏ cần có những người bạn cùng lứa tuổi, trước kia là bởi vì sợ người nhà họ Sở, và vì Tống Uyển ở chỗ đó bênh vực người nhà mình, xác thật đã làm những chuyện không tốt khiến bọn họ không thể không trốn tránh. Nhưng hiện tại sự việc đều đã bại lộ, như vậy cũng không cần phải trốn cái gì.

Hạ Nhược Tâm nhắm hai mắt lại, mệt mỏi dựa vào vai Cao Dật. Bên ngoài ánh sáng nhàn nhạt xuyên vào rơi trên vai cô, từng đợt từng sợi giống như nhè nhẹ giăng lưới.

Dây dưa không rõ.

Tra tấn không ngừng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện