"Không," Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, hai tay chỉ kéo ngón tay Sở giang, vẫn cảm thấy cầm không được, cơ thể bé quá nhỏ đang ở trong quốc gia người khổng lồ, nhưng có rất nhiều người khổng lồ đối với bé rất tốt.
"Bà nội là bà nội của chị gái, ông nội là ông nội của Tiểu Vũ Điểm, mẹ nói làm người không thể có lòng tham, Tiểu Vũ Điểm có ông nội rồi, có thể không cần bà nội nữa."
Sở Giang nghe xong những lời này cũng không biết bản thân phải nói gì, nếu vợ biết cháu gái bé bỏng nói những lời này không biết bà ấy có khóc lóc hay không, mà những điều này có thể đổ lỗi cho ai.
Cửa vừa mở ra, Tống vừa từ bên trong đi ra ngay lập tức phải nắm tay Tiểu Vũ Điểm, Sở Giang ho khan một tiếng: "Ừm, Hương Hương, còn không đi vào cùng bà nội."
Sở Tương chạy tới, kéo tay Tống Uyển lại, Tống Uyển nhìn Sở Tương đang quấn lấy mình, còn có cháu gái được Sở Giang ôm trong ngực, cuối cùng chỉ có thể than một tiếng, đưa Sở Tương vào trước.
Một lúc không lâu sau, lại có người về.
Cửa vừa được mở ra, mặt Đỗ Tĩnh Đường cười đặc biệt khoa trương bước vào.
"Bé đáng yêu, xem ai đến đây, chú đẹp trai và xinh đẹp của cháu đến nè."
Nói rồi anh chạy tới, dang hai tay ra ôm Tiểu Vũ Điểm lên, ai da, bé đáng yêu của anh thật xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ này sao lại xinh đẹp như vậy, hiếm lạ bức chết anh mất thôi.
"Chào chú ạ." Tiểu Vũ Điểm dùng tay nắm một chút tóc của Đỗ Tĩnh Đường, quả thực bé rất thân thiết với Đỗ Tĩnh Đường.
"Chào bé đáng yêu nhà ta." Đỗ Tĩnh Đường ôm Tiểu Vũ Điểm không muốn buông tay, khó trách anh thích bé đáng yêu như vậy, thì ra nguyên nhân vì bé đáng yêu là cháu của bọn họ, đây thật sự quá cảm động, cảm động nước mắt anh cũng phải ào ào.
"Đúng rồi, đây là quà chú cho cháu." Anh nói xong lấy từ phía sau ra một con búp bê tinh xảo, thoạt nhìn búp bê rất có giá trị, đương nhiên là có giá trị rồi, anh dùng mấy tháng tiền lương của mình đó.
"Cảm ơn chú ạ." Tiểu Vũ Điểm vui mừng ôm búp bê trong lồng ngực, thật sự rất thích, nhưng bé vẫn yêu nhất là con búp bê mẹ mua, mà con búp bê kia đối với bé mà nói không có gì có thể thay thế, giống như mẹ, không phải giống bố có thể thay thế.
Đỗ Tĩnh Đường vừa dỗ ngoan ngoãn được đứa bé trong lòng cũng rất vui vẻ, kết quả anh cúi xuống nhìn thấy ánh mắt trông mong của đứa trẻ khác, anh lập tức sững sờ ở đó, không biết phải làm sao bây giờ.
Xong rồi, sao anh lại quên mất, trong nhà còn một đứa nữa, mặc dù là nuôi, mặc dù anh không quá thích, nhưng cũng không thể như thế này đi.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt Sở Tương trừng trừng to nhìn, bé căn môi nhỏ, sau đó đặt lại búp bê trong tay Đỗ Tĩnh Đường.
"Chú, Tiểu Vũ Điểm có búp bê rồi, mẹ mua, cái này cho chị gái đi."
Đỗ Tĩnh Đường xoa đầu tóc mềm mại của Tiểu Vũ Điểm, sau đó toét miệng cười: "Đúng vậy, cho chị gái." Anh giao búp bê cho Sở Tương, Sở Tương ôm lấy, đi tới một bên trên sô pha ngồi xuống.
Đỗ Tĩnh Đường lại nhéo má Tiểu Vũ Điểm: "Bé đáng yêu, vẫn là cháu hiểu lễ phép, chú yêu cháu nhất."
"Đúng rồi, anh, sao anh còn chưa vào nữa?"
Đỗ Tĩnh Đường quay sang bên ngoài gọi một tiếng.
Lúc này, cuối cùng ở cửa cũng xuất hiện một khuôn mặt xanh xao, Sở Luật chỉ đứng ở cửa, anh không dám đi vào, nói cũng thật
buồn cười, thì ra có một ngày anh lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi.
Anh sợ không phải là người khác mà là con gái anh.
Nắm chặt bàn tay để bên người, mà trong lòng bàn tay anh đã xuất hiện lớp mồ hôi mỏng.
Anh đi vào, muốn nở nụ cười, nhưng vừa nhớ tới người khác đã nói với anh, anh cười so với khóc còn đáng sợ hơn, anh cười có thể hù chết con, cho nên anh mạnh mẽ cắt đứt biểu tình kia.
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, chơi ngón tayĐỗ Tĩnh Đường, sườn mặt dường như rất giống Sở Luật, đặc biệt là vẻ mặt bình tĩnh kia, quả thực giống Sở Luật như đúc.
"Được rồi, trước tiên ngồi xuống ăn cơm đi.
Sở Giang đứng lên, vươn tay muốn ôm đứa bé trong lòng Đỗ Tĩnh Đường.
Đỗ Tĩnh Đường bĩu môi mếu máo, có thể cho anh ôm không, đã lâu anh chưa được gặp bé đáng yêu rồi đó, được không?
Nhưng Sở Giang vẫn dang tay ra trước mặt anh, anh không bỏ qua được, chỉ có thể giao đứa nhỏ anh ôm chưa ấm tay cho bác trai.
"Đừng nản chí, Tiểu Vũ Điểm cháu nhà họ Sở, tính tình đó đều rất giống con, chỉ cần con đối với con bé tốt, con bé sẽ cảm nhận được, bố cũng phải dùng mấy tháng trời mới làm cháu bắt đầu thân thiết với bố, ngay cả mẹ hiện tại cũng..."
"Bố, con biết rồi." Sở Luật cười hơi ảm đạm, người đàn ông có khí chất, không ai bì nổi, bị tra tấn đến tận bây giờ thì thời gian còn lại có là gì, đã không thể nào xác minh.
Sở Giang ôm cháu gái ngồi xuống, Đỗ Tĩnh Đường thỉnh thoảng lại gắp cho Tiểu Vũ Điểm ăn, chỉ cần có người gắp, Tiểu Vũ Điểm đều sẽ rất nể tình, ăn rất vui vẻ, nói tóm lại bé không kén ăn, nhưng lại giống mẹ, không thích ăn cà rốt. Mà những chuyện này Sở Giang biết vì vậy trong bữa ăn hôm nay không có cà rốt.
Sở Luật cầm đũa, gắp một chút đồ ăn muốn cho con gái, kết quả Tiểu Vũ Điểm lại quay mặt đi, không để ý tới anh, cũng không cảm kích.
"Bố ơi, con muốn ăn." Sở Tương kéo tay áo Sở Luật, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Sở Luật, con người Sở Luật hơi u tối, làm Sở Tương cuối cùng cũng phải buông lỏng tay ra, cũng không dám quấn lấy người khác.
Ngay cả món ăn kia, Sở Luật cũng không đưa cho Sở Tương.
"A Luật..." Tống Uyển nhíu mày: "Con làm gì vậy, cho Sở Tương ăn thì làm sao?"
"Con ăn no rồi, mọi người ăn đi." Sở Luật buông chiếc đũa xuống, xoay người lên tầng, ăn hay không ăn cũng không sao, ăn no hay không no cũng không việc gì, anh không có khẩu vị.
Buổi tối, Tống Uyển và bảo mẫu giúp hai đứa nhỏ tắm rửa, Sở Tương ở nhà này lâu dài cái gì cũng muốn chiếm, mọi thứ của mình đều giữ rất chặt. Tiểu Vũ Điểm cũng cảm thấy không hợp nhau nên bé không thích nói chuyện.
"Đây đều là của tao." Sở Tương chỉ vào búp bê trong phòng, hất cằm lên, tuyên bố chủ quyền của mình: "Đây là nhà tao, ông nội của tao, bà nội của tao."
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, nhìn đôi giày nhỏ, bé mới không cần những con búp bê đó, búp bê không đẹp chút nào.