Sở Tương đã phát hiện ra, tay của bé vẫn nắm chặt bàn, muốn từ trên ghế nhảy xuống, nếu người đàn ông kì lạ này mà bắt bé thì bé phải chạy. Mà nhìn người đàn ông này cũng không phải loại gì tốt, Sở Tương đá chân vào bàn, cố gắng nhổm người lên.
Tầm mắt người nọ dừng trên người Sở Tương. Sở Tương vội vàng dùng sức đứng dậy.
Không lâu sau, bé lại trộm ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt người đàn ông dời đi, sau đó vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Vũ Điểm ở một bên.
"Tốt lắm." Anh ta cười lạnh lùng, nhẹ bước qua, lại phát hiện đứa nhỏ này giống trong bức ảnh. Anh thấy bốn bề vắng lặng, một tay bịt miệng Tiểu Vũ Điểm, một tay bế thốc bé lên đi mất.
Mà trên mặt đất còn xót lại một ly kem ăn được một nửa, nhưng cô bé nh nhỏ kia lại không có.
Sở Tương bị khiếp sợ, bé che miệng, không nghĩ người nọ thật sự ôm em gái đi. Phía xa, Đỗ Tĩnh Đường đã mua xong đồ đi đến, bé nhảy xuống ghê, vội vàng chạy đến kéo tay Đỗ Tĩnh Đường.
"Chú, con muốn mua đồ chơi." Bé một bên khăng khăng nói muốn mua đồ chơi, Đỗ Tĩnh Đường bị bé nhõng nhẽo không còn cách nào đành phải mang bé đi mua một bộ đồ chơi. Mà lúc anh quay lại, hai mắt choáng váng, trong tay mua cho đứa bé một đống đồ chơi lớn rơi cả xuống đất.
Không thấy bé đáng yêu của anh.
Ly kem trên mặt đất đã tan chảy, có hương vị ngọt ngào củ vị bơ, cho đến khi nó hoá thành một dòng nước lạnh màu hồng nhạt, lại bị một cây lau nhà quét qua, rồi sau đó, không có tung tích.
Sở Luật vừa chuẩn bị cầm bút kí tên lên văn kiện lại nghe được tiếng chuông điện thoại phền chết người. Điện thoại di động cá nhân ngoài người nhà anh, cơ bản không ai biết. Buông bút trong tay, anh lấy di động thấy Đỗ Tĩnh Đường, anh cũng biết tiểu tử này không đi làm mà đi chơi cùng với con gái anh.
Đôi mắt anh đột nhiên thu hẹp, không phải là Tiểu Vũ Điểm xảy ra chuyện gì chứ.
"Alo, xảy ra chuyện gì?" Giọng nói anh vẫn trầm tĩnh những cặp mắt đen kia không hoàn toàn tĩnh lặng, hiển nhiên bên kia Đỗ Tĩnh Đường cũng không tốt.
Anh ném di động xuống, vội vàng đứng lên, con gái anh mất tích, vậy mà lại mất tích.
Ngay cả áo khoác anh cũng không cầm, bước nhanh ra ngoài. Con gái của anh ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, nếu không anh không biết phải làm sao bây giờ, hơn nữa sắc mặt anh đã trở nên cực lạnh, nếu anh biết ai bắt cóc con gái của anh đi, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, tốt nhất là con gái anh không được thiếu một sợi tóc, nếu không anh sẽ chôn cả nhà hắn theo cùng.
Bên trong biệt thự nhà họ Sở, nháo loạn cả một ngày.
"Sở Tương, ai mang Tiểu Vũ Điểm đi?" Sở Luật kéo Sở Tương qua, một đôi mắt đen nhìn thẳng tắp vào đôi mắt của Sở Tương. Sở Tương bị doạ sợ hãi lùi lại một bước, chỉ trực khóc.
"A Luật, con đừng doạ con bé, Hương Hương mới có năm tuổi."
Tống Uyển vội vàng kéo Sở Tương lại phía sau mình.
Sau đó bà xoay người, ngồi xổm trước mặt Sở Tương, nhẫn nhịu sự nôn nóng sắp bức chết người.
"Hương Hương, nói cho bà nội biết em gái đâu, là ai mang em gái đi?"
Sở Tương rụt cổ, sau đó bé lắc đầu: "Bà nội, Hương Hương không biết, em gái đi ngắm hoa, sau đó em gái biến mất."
Tống Uyển hỏi đông hỏi tây cả ngày, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được một câu kia của Sở Tương, em gái đi ngắm hoa, cháu không biết.
Cả gia đình không còn cách nào, một chút tin tức nào của đứa bé cũng không có, một đứa bé ba tuổi, rốt cuộc là ai mang Tiểu Vũ Điểm đi. Nếu Tiểu Vũ Điểm có một chút chuyện
gì, bọn họ phải làm sao bâu giờ, cả một gia đình đều sắp phát điên rồi.
Sở Tương ôm một con búp bê, ngồi thu lu trong góc, bé không nói lời nào, cũng không di chuyển, chỉ là một đôi mắt kia vốn trong veo lúc này lại che giấu cái gì.
Đỗ Tĩnh Đường gục đầu xuống, một bộ dáng ủ rũ, đầu của anh vẫn luôn thấp, thậm chí không dám đối mặt gương mặt tăm tối của anh họ anh. Tung tích của Tiểu Vũ Điểm không có, bọn họ cũng đã trình báo, nhưng cũng chỉ là đứa bé ba tuổi mà thôi, đại nghiệp nhà họ Sở lớn, không có người dám trắng trợn bạo gan nắt cóc cháu nhà họ Sở không có nghĩ là sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Xem đi, chính là hiện tại, Tiểu Vũ Điểm của bọn họ thật sự mất tích.
"Không sao, không phải sợ, chúng ta chờ một chút, nếu đòi tiền, rất nhanh có có người gọi điện đến đây." Cao Dật ôm chặt Hạ Nhược Tâm đang suy sụp, không ai lo lắng sốt ruột hơn cô, mới vừa nghe được Tiểu Vũ Điểm mất tích, cô suýt nữa đã ngất xỉu. Một khắc cũng muốn tới Sở gia biết tin tức xác thực. Nhưng ở Sở gia cũng không có một chút tin tức nào, thoạt nhìn có thể người này đã theo dõi bọn họ rất nhiều ngày mới có thể căn thời gian chuẩn xác như vậy, vừa vặn lúc Đỗ Tĩnh Đường rời đi vài phút đã mang Tiểu Vũ Điểm đi.
Đôi mắt Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm điện thoại, chỉ cần hơi gió thổi cỏ lay, cơ thể cô cũng không chịu được mà run rẩy, Tiểu Vũ Điểm chỉ có ba tuổi, bé đã mất tích 3 tiếng, không biể con có mệt hay không, đói và lạnh hay không, nếu con sợ gào khóc thì cô làm sao bây giờ.
Sở Luật xụ mặt, đôi mắt khép hờ rơi xuống hạnh động thân mật của Cao Dật đối với Hạ Nhược Tâm, chỉ là anh không có tư cách đi ngăn cane và ghen ghét, mà lúc này anh cũng không có suy nghĩ này, quan trọng nhất là phải tìm được con gái anh.
Nhưng cho dù bọn họ có chờ như thế nào, cảnh sát đi điều tra đều không có một chút manh mối, điều bọn họ có thể làm duy nhất là ngồi ở đây chờ, sự chờ đợi đáng chết, nôn nóng này.
Bỗng một tiếng di động vàng lên, tất cả mọi người theo bản năng sờ di động của mình, nhưng cuối cùng phát hiện đều không phải của mình.
Chỉ có Sở Luật từ trong túi lấy di động ra, khi anh nhìn thấy dãy số lạ bên trong,trong mắt có một tia cảnh giác, số điện thoại cá nhân không có khả năng người ngoài biết, sao lại xuất hiện một dãy số kì lạ này.
Anh bắt máy, bên trong truyền đến những âm thanh kì lạ lộn xộn.
Thậm chí còn truyền đến giọng nói trong trẻo của trẻ con.
"Người xấu, buông tôi ra!" Tuy rằng loáng thoáng, nhưng đồng tử Sở Luật đột nhiên co rút, có thể nghe ra đó là giọng nói của Tiểu Vũ Điểm.
"Anh là ai, anh muốn làm gì con tôi?" Toàn thân Sở Luật đều căng chặt, thanh âm lãnh khốc, Hạ Nhược Tâm vội vàng đứng lên, mở to mắt nhìn Sở Luật, có phải không, anh có tin tức của Tiểu Vũ Điểm, có phải người bắt cóc Tiểu Vũ Điểm gọi thoại tới.