"Này, tiên sinh..." Cô còn muốn hỏi nhiều, Sở Luật đã ôm Tiểu Vũ Điểm rời đi, mà đùi phải của anh lại hơi khập khiễng.
Trưởng thành rất đẹp trai, thật đáng tiếc thì ra là một người què. Cô giáo hơi thất vọng thở dài. Sở Luật cũng không đi xa, trời mưa anh đứng ở bên ngoài trường học, cẩn thân dùng ô che chắn cơ thể Tiểu Vũ Điểm, không lo mưa đã làm ướt lưng áo anh, cho đến khi thấy được bóng người phía xa đi tới, anh mới cố sức di chuyển chân...
Hạ Nhược Tâm chạy rất nhanh, cô vừa mới đi đến chuẩn bị đón con gái, không biết tại sao đột nhiên trời mưa, hiện tại Cao Dật đang phẫu thuật bên trong bệnh viện, vì vậy chỉ có một mình cô đến đón Tiểu Vũ Điểm.
Chỉ là hình như đợt mưa này làm cô hơi đau đầu, sợ con gái ướt mưa, tay cô đặt lên trên đầu, đôi mắt hơi mờ, sao bóng dáng bé nhỏ ở cầu thang kia lại quen thuộc như vậy.
Cô cố gắng mở to hai mắt, đó không phải ai khác mà là Tiểu Vũ Điểm của cô, cô chạy về phía trước, không rõ vì sao Tiểu Vũ Điểm ở đây, hơn nưa trong tay đang cầm một chiếc ô, thật may có chiếc ô này, nếu không nhóc con nhất định sẽ gặp mưa.
Cô đi đến cầm ô trong tay con gái, sau đó bế con lên.
"Tiểu Vũ Điểm, mẹ xin lỗi mẹ đã đến muộn." Cô vội vàng xin lỗi. Tiểu Vũ Điểm dùng tay lau nước mưa trên tóc Hạ Nhược Tâm, trên khuôn mặt nhỏ nở nụ cười.
"Mẹ..." Thanh âm ngọt ngào khiến Hạ Nhược Tâm nhéo khuôn mặt con, luyến tiếc rời đi.
"Được rồi, Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm kéo tay con gái lại, sau đó ôm chặt đứa nhỏ trong lòng đi về phía trước, thỉnh thoảng Tiểu Vũ Điểm quay đầu nhìn về phía sau.
Tiểu Vũ Điểm kéo áo Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm không hiểu nghiêng người qua, lại phát hiện phía trước có một người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ, trên lưng anh đã bị nước mưa làm ướt, toàn bộ tóc cũng dán ở bên tai.
Chí có hai chân của anh, mỗi một bước đi vô cùng khó khăn và cố hết sức, thân thể cao lớn của người đàn ông lúc này trông hơi cô đơn.
"Mẹ, là người ba ba kia đưa ô cho Tiểu Vũ Điểm, ba ba còn chờ mẹ cùng với Tiểu Vũ Điểm." Tiểu Vũ Điểm giơ ngón tay chỉ bóng lưng người đàn ông ở phía trước, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Mẹ, ba ba kia không sợ mưa sao? Ba ba không lạnh sao? Nhưng Tiểu Vũ Điểm rất lạnh."
Bé nói xong lại rúc vào lòng Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm ôm chặt đứa bé trong lòng, chỉ không biết vì sao khi cô nhìn Sở Luật như vậy bỗng nhiên đỗ mắt hơi cay.
"Mẹ đưa con về nhà, về nhà sẽ hết lạnh." Cô ôm con bước nhanh rời đi, mà Sở Luật cách hai người họ đã rất xa, lại dừng bước chân, quay người lại, sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người biến mất trong làn mưa, bên môi mới nhàn nhạt tươi cười.
Chỉ cần có thể làm cho hai mẹ con chuyện nho nhỏ anh cũng cảm thấy rất thỏa mãi, anh chưa từng có ý đồ, chỉ muốn gặp con gái nhiều hơn, còn có cô.
"Nhược Tâm, anh xin lỗi, mà anh thật sự sẽ không được tha thứ sao?" Khi nghĩ đến đây anh lại cười khổ một tiếng, ngay cả bản thân mình anh còn không thể tha thứ, huống chi là người khác.
Như vậy cũng tốt, chỉ cần để anh có thể nhìn thấy hai mẹ con là được.
Anh cũng không cố đòi hỏi điều gì nữa, có lẽ, anh thật sự hiểu, còn có một loại hạnh phúc là đứng từ xa chăm chú nhìn, ở phía xa nhìn thấy chỉ cần bọn họ hạnh phúc, như vậy anh cũng có thể hạnh phúc.
Trước kia anh không hiểu, anh chỉ thích giành lấy, chỉ
thích ép buộc, nhưng bây giờ sẽ không, anh đã học được tôn trọng, học được bao dung, cũng học được chúc phúc, cho dù học được những thứ đó nhưng đối với anh mà nói là đau thấu nội tâm, nhưng anh vẫn khiến bản thân học được.
Ngẩng đầu, nước mưa không ngừng táp lên mặt anh, mà khóe môi anh trước sau vẫn không hạ xuống, cho đến khi anh ngồi vào xe lại hắt xì một cái. Có phải anh thật sự ngốc hay không, rõ ràng có xe để đi nhưng lại đứng dưới mưa lâu như vậy.
Anh đem tay đặt lên trên tay lái, cảm giác trên đùi truyền đến từng trận đau âm ỉ, vết thương của anh không tốt nhưng anh lại nhớ con gái vì vậy mới không quan tâm chân đến đây.
Lái xe, phía trước dường như mưa không có ý ngừng. Tất cả bao bởi tầng sương mù mông lung, nơi xa chỉ có thể nhìn thấy hình dáng kiến trúc mơ hồ, trước mắt nước mưa cùng nhau nhòe đi. Anh khởi động xe, liếc mắt một cái đã không còn nhìn thấy cổng nhà trẻ, mà trong tay anh vẫn còn sự ấm áp từ cơ thể nhỏ của con gái.
Rất nhanh xe biến mất giữa làn mưa, nhưng khi anh mặc cả bộ âu phục ẩm ướt trở lại bệnh viện, cơ thể rất tốt của anh lại cực kì nghiêm trọng do cảm lạnh, có thể là nguyên nhân mất máu quá nhiều khiến thân thể anh cũng kém rất nhiều.
Nhưng một lần sốt có thể đổi lấy cơ hội ôm con gái đáng yêu của anh một cái, anh cảm thấy vô cùng đáng giá, thậm chí anh vẫn cười khiến y tá tưởng anh bị bệnh nên phát điên, chẳng những chân bị bệnh, ngay cả tinh thần cũng bệnh theo.
Một lần bị sốt đối với anh không có ảnh hưởng lớn, người đàn ông này cho dù hiện tại một chân bị thương, lại cộng thêm sốt nặng, nhưng anh vẫn như cũ mạnh mẽ khủng khiếp. Lúc này trong khi một tay đang truyền nước, một tay khác còn không ngừng lật tài liệu của công ty.
Anh vẫn bận rộn giống như trước, nhưng hiện tại cũng đã quá tăng cường bận rộn.
"Anh họ, em rốt cuộc có thể khẳng định anh không phải là người." Đỗ Tĩnh Đường ngồi bên cạnh, bộc lộ nhìn người đàn ông bị bệnh còn có thể đưa ra những quyết định chuẩn xác, hơn nữa mỗi quyết định của anh còn đều rất chính xác, đổi thành anh, anh sẽ không biết đối mặt như thế nào nữa.
"Nếu anh không phải, vậy em cũng không phải." Sở Luật đổi một tập tài liệu khác, đầu cũng không ngẩng lên một cái.
"Em, em tuyệt đối, em là một người bình thường." Đỗ Tĩnh Đường lười nhác nói, nhưng có người anh họ vĩ đại thế này, anh quả thực chính là vui vẻ khủng khiếp, xem đi, cái gì cũng làm, như vậy anh không cần làm gì nữa, thế không phải là được rồi sao, thật sự quá tốt. Anh rảnh rỗi, anh không cần làm nô lệ cho công việc.
"Anh sẽ làm xong chỗ này, em đi chơi với con gái anh đi, con bé rất thích em." Sở Luật day nhẹ ấn đường, xác thật Tiểu Vũ Điểm cực thích Đỗ Tĩnh Đường, bởi vì cậu ấy chiều chuộng con tận trời, bé muốn gì thì cho cái đó, quả thực trẻ con thích một người như vậy.
"Anh họ, anh không phải vì muốn em đi chơi với bé đáng yêu cho nên mới làm việc sống chết như vậy chứ?" Đỗ Tĩnh Đường thử thăm dò.