Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Dưa hấu nhỏ


trước sau

Bước chân Sở Luật nhanh hơn, tay còn lại anh vẫn nắm tay kéo Hạ Nhược Tâm, muốn dùng độ ấm của mình sưởi ấm tay cho cô một chút do cô quá căng thẳng.

"Mẹ..." Tiểu Vũ Điểm vừa thấy Hạ Nhược Tâm đến vô cùng tủi thân, nhanh chóng bò trừ chân Đỗ Tĩnh Đường xuống chạy tới ôm chân Hạ Nhược Tâm: "Mẹ..." Bé ngước mặt lên nhìn Hạ Nhược Tâm, chốc chốc còn sụt sịt, gương mặt nhỏ gần như đẫm nước mắt, còn có đôi mắt của bé còn đỏ hơn cả con thỏ.

Hạ Nhược Tâm vội vàng bế con gái trên mặt đất lên, ngón tay luồn vào mái tóc Tiểu Vũ Điểm, quả thật bây giờ nhìn giống như một quả dưa hấu nhỏ, tóc của con gái cô đâu, bé thật vất vả tóc mới dài ra, sao lại mất?

"Tĩnh Đường, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Nhiệt độ cơ thể Sở Luật rất cao nhưng giọng nói lại lạnh băng, sao con gái anh lại khóc thương tâm như vậy, rốt cuộc cậu ta làm gì với con.

Mặt Sở Luật lạnh lẽo làm Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy mình rất oan uổng, chỉ là anh cũng không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì đúng là anh làm bé đáng yêu khóc, hơn nữa còn khóc rất thương tâm.

"Em cũng không biết mà." Anh xoa mũi: "Em chỉ mang cháu đi cắt một chút tóc, lúc đầu bé rõ ràng rất ngoan, đột nhiên không biết tại sao lại khóc lớn không ngừng." Mà tới tận bây giờ anh cũng không rõ tại sao bé lại khóc vì cái gì?

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ lưng con, tay đặt trên mái tóc ngắn của Tiểu Vũ Điểm: "Hai không quên cuộc đời này Tiểu Vũ Điểm đã bị bệnh chứ, bé đã từng trị liệu bằng hóa chất cho nên một thời gian bé không có tóc, mà bé rất sợ người khác nhìn thấy bộ dáng lúc không có tóc của mình. Vì vậy có một khoảng thời gian không muốn ra khỏi cửa nhà, ngay cả ra ngoài cũng phải đội mũ bởi vì bé cho rằng người khác sẽ cười bé, sẽ không thích bé."

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mái tóc con, tuy rằng cô đã cố gắng hết sức an ủi Tiểu Vũ Điểm nhưng chuyện đó đã để lại trong lòng bé một kí ức không tốt lắm, thật ra cô biết Tiểu Vũ Điểm không phải sợ hãi đầu trọc mà bé sợ bé sẽ bị bệnh một lần nữa.

Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt, anh không biết mà, hơn nữa nói thật người thợ cắt tóc kia trình độ rất kém cỏi, nhìn đi đã đem tóc bé đáng yêu biến thành quả dưa hấu.

"Bây giờ phải làm sao, thế nào cũng không thể để bé lại khóc chứ?" Đối với chuyện này Đỗ Tĩnh Đường thật sự đã hết sức lực, sao lại là anh khiến bé đáng yêu không vui vẻ, anh không biết cái dây thần kinh nào của mình gây tội mà anh cũng không thể khiến tóc bé dài ra được.

Sở Luật trừng mắt nhìn Đỗ Tĩnh Đường một cái khiến Đỗ Tĩnh Đường chỉ biết cúi đầu, cảm giác toàn thân không thể dễ chịu.

Hạ Nhược Tâm cũng chỉ có thể không ngừng vỗ lưng con gái, không biết làm thế nào để bé không khóc, khoảng thời gian đó là cơn ác mộng của cô, cũng là của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm ôm cổ Hạ Nhược Tâm, khóc không thành tiếng, bả vai nho nhỏ run rẩy không ngừng, vẫn đang khóc, Hạ Nhược Tâm chỉ cảm thấy bả vai của mình thấm đẫm nước mắt.

Tiểu Vũ Điểm căn bản không thích khóc, nếu bé khóc thì thật khó dỗ dành, thật ra bé cũng có tính khí, mà còn tính khí vô cùng lớn, giống như hiện tại bé cố chấp giống mẹ và ba ba.

"Để cho anh nhé." Sở Luật đột nhiên đưa tay ra ôm đứa nhỏ trong lòng Hạ Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn anh một cái, miệng nhỏ thỉnh thoảng lại mếu máo, tay cũng kéo áo trước ngực anh.

"Không phải sợ, có ba ba ở đây, ba ba sẽ khiến con trở nên xinh đẹp." Cho dù con gái anh đầu trọc cũng rất đáng yêu, nhưng chỉ cần con không
thích thì người bố như anh cho dù có thế nào cũng phải giúp con gái mới được.

"Không phải lo, anh có cách." Sở Luật ôm đứa nhỏ trong lòng chặt hơn, cười an ủi với Hạ Nhược, mà nụ cười như vậy không thường xuất hiện ở người đàn ông giỏi lạnh nhạt này, anh không hay cười nhưng khi cười rộ lên cảm giác giống như hòa tan băng tuyết. Chỉ là ngoại trừ anh lúc này sắc mặt không tốt lộ ra cơ thể anh đang chịu đựng vô cùng mệt mỏi.

Trong lồng ngực Hạ Nhược Tâm không còn, môi hơi mấp máy, cuối cùng tầm mắt cô dừng trên người đứa nhỏ trong lòng Sở Luật, anh có cách, thật sự có cách sao?

"Không phải lo, đi theo anh nào." Tay Sở Luật cẩn thận che chở đứa nhỏ trong ngực, Tiểu Vũ Điểm đã khóc mệt, gương mặt áp trên ngực anh, nhưng hàng lông mi thoáng chốc run run, chỉ thỉnh thoảng mở hai mắt ra lại rơi hai giọt nước mắt.

Bé không muốn làm dưa hấu, bé muốn làm Tiểu Vũ Điểm, bé không muốn bị bệnh, không muốn đau.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không muốn đầu trọc, không muốn đau." Giọng nói trong trẻo truyền đến, bé khóc đến mệt, giọng nói còn mang theo một chút khàn khàn, bước chân Sở Luật ngừng một chút.

Anh hỏi Hạ Nhược Tâm vẫn luôn đi ở phía sau.

"Lúc ấy, con rất đau sao?"

Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó nhẹ mở miệng: "Đúng vậy, con rất đau, mỗi ngày đều phải tiêm, do còn bé, mạch máu rất nhỏ nên phải tiêm vài lần mới tìm được mạch máu của con, sau khi trị liệu xong con sẽ ăn không vào, ăn cái gì thì nôn cái đó, chẳng những con nôn mà còn rất sợ hãi."

"Anh xin lỗi..." Sở Luật ôm con gái càng chặt hơn, đều tại anh không tốt, lúc ấy cô vất vả như vậy để cứu con gái, mà anh thì đang làm cái gì, anh nhục nhã cô thậm chí vì một đứa con không phải của anh mà lựa chọn không cứu con gái duy nhất của anh.

Mặc kệ anh đã làm gì đều không thể bù đắp tất cả những chuyện từng làm, cho dù hiện tại anh có làm rất nhiều cũng không cách nào bù đắp những vết thương sâu mà hai người phải chịu những năm qua.

Đối với một người phụ nữ không yêu, anh thương tiếc như vậy, cho cô ta tất cả, những thứ có thể cho, không thể cho, anh đều đem cho.

Nhưng đối với người anh rõ ràng yêu thì anh lại tàn nhẫn như thế, tàn nhẫn đến nỗi khiến anh hiện tại không dám nhớ lại, đến tột cùng là đôi tay này đã làm cái gì, anh lấy mọi thứ của cô, những thứ cô có thể mất, không thể mất, anh đều hủy hoại.

Mà anh không cách nào tha thứ cho chính mình.

Lại một câu xin lỗi kia, Hạ Nhược Tâm đón nhận con gái trong lòng anh: "Anh không cần lại nói "Anh xin lỗi", tôi đã nói tôi quên rồi." Cô ôm con gái đi nhanh hơn.

Vì không muốn làm mình suy nghĩ nhiều, càng không muốn nhất cử nhất động của người đàn ông này lại một lần nữa ảnh hưởng đến cô, cô chỉ vì con gái, chỉ vì Tiểu Vũ Điểm của cô.

Trong lồng ngực không còn, cơ thể Sở Luật hơi lắc lư một chút. Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đỡ anh, rõ ràng cảm giác độ nóng từ người anh, lại cao đến dọa người.

"Anh họ. Anh..." Anh vội vàng giữ chặt Sở Luật, bây giờ anh ấy đang bị thương còn đang sốt nặng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện