Chương 695: chỉ là tình yêu tuổi trẻ
“Tiểu Dật, con yên tâm. Mẹ sẽ khuyên chú Bạch con.” Vệ Lan cầm tay con trai, lần này bà đã quyết định sẽ giúp con trai, dù dùng bất cứ biện pháp gì đều sẽ giúp con trai mình hạnh phúc.”
“Cảm ơn mẹ.” Cao Dật nhẹ nhàng thở ra một hơi, chỉ cần mẹ của anh đồng ý là được, những người khác đều không quan trọng.
“Chúc mừng anh, anh trai.” Cao Dật vươn tay mình, Cao Dật nắm chặt tay của em trai. Vệ Lan nhìn thấy hai đứa con trai, rốt cuộc cũng cười. Cả đời bà kỳ thật cũng không mệt, có hai đứa con như vậy bên cạnh bà cũng mãn nguyện rồi.
Lúc Cao Dật đẩy cửa ra Hạ Nhược Tâm vẫn ôm Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực, hiển nhiên Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi. Anh bước nhạ nhàng đến ngồi bên cạnh cô.
“Con ngủ rồi à?” Âm thanh của anh nhỏ nhẹ một ít, sợ đánh thức Tiểu Vũ Điểm.
“Ừ, con vừa mới ngủ.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu, cúi đầu nhìn con gái trong lòng. Tiểu Vũ Điểm vẫn ôm chặt búp bê, sợ lại bị người khác cướp đi mất.
Cao Dật cẩn thận ôm Tiểu Vũ Điểm, lông mày hơi nhăn lại: “Sao con lại khóc?” Khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm vẫn còn hồng, lông mi cũng còn ướt, hiển nhiên bé đã khóc.
“Con nhớ nhà, nơi này còn chưa quen, dù sao con mới chỉ ba tuổi.” Hạ Nhược Tâm cũng không nói quá nhiều, không muốn anh phải lo lắng. Bạch Thần Phòng cùng Bạch Lạc Âm làm những chuyện như vậy với các cô, cô chi tự chưa đề*, mà cô cũng thấy được trên mặt Cao Dật một vẻ mệt mỏi. Kỳ thật nơi này không chỉ mỗi cô không được nhẹ nhàng như vậy. Cao Dật như vậy, Vệ Lan kỳ thật cũng như cô phải không.
“Nhược Tâm, để em chịu thiệt thòi mấy ngày, chuyện này sẽ rất nhanh đi qua, đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi đây dọn ra ngoài, mọi thứ đều sẽ tốt.” Anh đặt tay lên eo Hạ Nhược Tâm, sao đó ôm chặt cô lại. Hạ Nhược Tâm hơi sửng sốt một chút, vẫn chưa cảm thấy có thể quá thân mật với anh.
Ai có thể nghĩ được rằng không lâu sau bọn họ sẽ là vợ chồng.
Thế mà tới hiện tại bọn họ cũng chưa từng có quan hệ thân mật, nghĩ tới điều này Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, để mình dựa vào vai anh. Lúc này có lẽ là lúc bọn họ nhẹ nhàng nhất, cũng là gần nhau nhất.
Một nơi khác, Vệ Lan vừa đi vào liền nhìn thấy Bạch Thần Phong đang ôm một bức ảnh của một người phụ nữ. Trong lòng bà lúc đầu cũng thống khổ nhưng giờ cực kì bình tĩnh, sớm đã không còn thống khổ, ghen ghét tức giận trước kia. Dẫu sao người ta cũng đã gặp nạn, rồi thời gian cũng quá dài cho nên tâm bà đã như nước lặng, việc kia từng nói qua cũng không để bụng chút nào, cho dù cũng là muốn cưới người đàn ông của bà nhưng trước sau đều chưa từng có được. Mặc kệ bà có phải người thay thế hay không, bọn họ cũng không có ai là trung thành chi nhất, rốt cuộc bà cũng là mang theo hai đứa nhỏ gả tới, nói nữa, nửa người bà cũng là vùi vào trong bùn đất, nói về tình cảm cũng không phải có chút làm kiêu.
“Nó có đồng ý rời người phụ nữ kia?” Bạch Thần Phong cẩn thận thu hồi bức ảnh trong tay giống như bảo bối của mình, không để bụng người trước mặt mình là ai, cho dù là Vệ Lan cũng vậy. Trước nay ông đều không để ý Vệ Lan có thể khổ sở, ngần đó năm đã qua ông đã sớm có
thói quen ở cùng Vệ Lan như vậy, mà Vệ Lan cũng là thói quen đi.
Vệ Lan ngồi ở bên cạnh Bạch Thần Phòng, lần đầu tiên nghiêm túc nhận ra mình đã gả cho chồng nhiều năm như vậy, trên đầu ông đã có tóc bạc, mà trên mặt ông cũng lưu lại dấu vết của thời gian. Bọn họ thật sự già rồi.
“Bà đang nhìn gì, không nghe rõ tôi nói sao? Tôi đang hỏi bà, Cao Dật có đồng ý không?” Bạch Thần Phong bị ánh mắt của bà làm cho có chút khó chịu, bởi vì bà bà chưa từng không nói một lời như hôm nay, còn có ánh mắt xa lạ kia, một loại ánh mắt ông chưa từng thấy làm trong lòng ông cực kỳ không thoải mái.
“Nó yêu người phụ nữ kia, thật sự yêu.”
Vệ Lan thu lại ánh mắt, chỉ nói một câu như vậy.
“Tôi mặc kệ nó yêu hay không yêu, nó cần phải cưới Lạc Âm. Lạc Âm đã đợi nó nhiều năm như vậy, tôi sẽ không để con chờ nữa. Cô gái kia có cái gì tốt, cũng chỉ là một người phụ nữ đã có con, xứng đáng vào Bạch gia chúng ta sao? Loại phụ nữ này có gì mà yêu.”
Bạch Thần Phong vừa nghe Vệ Lan nói, âm thanh nghiêm khắc cũng lộ ra ý rõ châm chọc, mà tính tình của ông cũng chỉ đối với Bạch Lạc Âm mới có thể biến táo bạo như vậy.
“Mẹ của Bạch Lạc Âm không phải cũng có gia đình, không phải cũng có con gái, ông đều yêu cả đời, vì sao con trai tôi lại không thể yêu?” Vệ Lan vô cùng bình tĩnh nói, mà bà mới phát hiện, hóa ra cũng có ngày bà cũng có thể dùng ngữ khí này để nói chuyện với ông. Sống với nhau cả đời có lẽ bà thật sự mệt mỏi, nhìn ông yêu một phụ nữ khác như vậy bà cũng xem ra đã mệt mỏi. Bà lại cười, nụ cười này đã đi qua bao nhiêu năm tháng.
“Con trai tôi rốt cuộc cũng không phải họ Bạch, nó muốn cưới ai là tự do của nó. Ông cũng không cần nói cho tôi rằng Bạch lạc Âm chờ con trai thôi gì đó. Lúc trước là ai đã một chân đá văng con trai tôt, là ai đã đem chân tâm của con trai tôi dẫm đạp dưới chân. Lại là ai giẫm đạp tôn ngôn của nó. Con trai tôi không phải bóng cao su, không phải ông kêu nó lăn thì nó sẽ lăn, ông muốn nó lăn trở về thì nó phải ngoan ngoãn lăn trở về.” Đến nỗi việc giữa Bạch Lạc Âm cùng Cao Dật trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng. Đơn giản là lúc còn trẻ, tình cảm tuổi trẻ còn sơ khai không có bao nhiêu tình yêu, nhưng Bạch Lạc Âm lại coi Cao Dật làm ngốc tử, gải vờ thích, kết quả sau đó là làm nhục, nói bao câu khó nghe, chỉ là con khỉ để chơi, chơi chán thì bỏ. Hiện tại muốn tìm trở về sẽ dễ dàng vậy sao?
Bạch Thần không nhìn người phụ nữa trước mặt không dám tin tưởng. Trước kia ông nói gì bà đều sẽ nghe. Dẫu ông yêu mẹ của Bạch Lạc Âm tới điên cuồng, đem Bạch Lạc Âm nhận về Bạch gia, đối với Bạch Lạc Âm đầy ưu ái thì trước nay bà cũng không có nói gì. Hôm nay có phải bà đã ăn nhầm cái gì không, hay ông đã nghe lầm.
Vệ Lan đột nhiên trong lòng mình có chút thoải mái, giống như buồn bực từng ấy năm đã tan ra.