Chương 70`: Không hiểu hạnh phúc của cô“Lạc Âm, con có thể yên tâm, về sau mọi thứ của Bạch gia đều là của con, con muốn làm gì mà không được, muốn kiểu đàn ông nào mà không thành, vì cái gì mà cứ phải muốn một người đàn ông không yêu con.”
Những câu nói của Bạch Thần Phong đều có lý, cũng là sự thật, nhưng những điều này với Bạch Lạc Âm mà nói thì có lợi ích gì. Cô không cần gia sản, cô chỉ cần Cao Dật, khi đã khăng khăng muốn rồi thì trên đời thật sự không có gì có thể so, trong lòng cô điều kia là muốn nhất có được.
Không chiếm được mới là muốn nhất, có rồi có lẽ sẽ không còn quý trọng như vậy nữa. Mà vấn đề hiện tại là, cô căn bản không thể có được.
Nhưng, cô ngẩng đầu nhìn Bạch Thần Phong, Bạch Thần Phong có xin lỗi, cũng có lo lắng, ông cũng nói luôn vì hạnh phúc của cô, nhưng ông có biết tột cùng cô muốn có là gì không?
Lúc này trong lòng cô chỉ cảm thấy nặng nề, còn có phẫn nộ. Đều là người phụ nữ kia, đều là Hạ Nhược Tâm quái thai kia, vốn dĩ bọn họ sống vẫn tốt, từ khi có người phụ nữ kia thì mọi thứ đều thay đổi. Cao Dật, Cao Hân, Vệ Lan hiện tại đều thích cô ta, ngay cả ba của cô chẳng lẽ cũng là ngầm đồng ý chuyện này.
Vậy thì cô ở đâu, bọn họ có nghĩ tới hay không. Cô phải làm sao bây giờ, cô về sau đi ra ngoài gặp người khác kiểu gì, làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt người khác.
Cô nắm chặt tay mình, cô sẽ không từ bỏ, tuyệt đối sẽ không. Cô sẽ không nhường Cao Dật cho người khác, cho dù là dùng hết một tay đoạn* cô cũng sẽ không nhường Cao Dật.
*chỗ này khó dịch theo từ, nhưng ý là có dùng xong cũng không cho.
***
Bên ngoài không ngừng truyền đến từng đợt rào rào tiếng mưa rơi, thời tiết như vậy càng thêm một ít nặng nề.
Hạ Nhược Tâm đứng ở cửa sổ nhìn trời mưa bên ngoài, kỳ thật nơi nào mưa cũng giống nhau, có điều nơi này hình như mưa là lạnh hơn một chút. Cô kéo chặt lại quần áo trên người, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bờ môi mình.
Chỉ cần cô chạm nhẹ thôi sẽ có một chút đau đớn, không biết là đến từ chính trên người hay là trong lòng.
Cao Dật, cô lẩm bẩm nói, dường như đã rất lâu cô không gặp anh, không biết bởi vì anh thật sự bận, hay bởi vì chuyện kia mà tránh cô. Cô ngẩng đầu lên, trời mưa bên ngoài dường như nhuốm cả vào ánh mắt cô, làm đôi mắt của cô hơi hơi có một chút đau đớn.
Cảm giác áy náy kia khiến cô không có chút nào vui vẻ. Có phải cô gây tổn thương tới người đàn ông kia, có phải do cô không trả lời anh. Cô đứng lên, ngón tay đặt lên cửa kính lạnh lẽo trước mắt. Vậy đi, anh nói yêu, như vậy cô sẽ yêu anh, cô sẽ nỗ lực, sẽ nỗ lực làm được.
Cô không phải là không muốn yêu, mà trong tâm cô thật sự căn bản tìm không thấy cảm giác yêu. Cô hạ tay xuống sau đó đặt lên trên ngực mình, nơi này đang nhảy lên, cũng là ấm áp. Cô thật sự muốn cùng anh ở bên nhau, không có miễn cưỡng, một chút cũng không có.
Hồi lâu sau cô mới buông tay mình xuống, chợt phát hiện hình như tiểu gia hỏa hôm nay thật sự quá an tĩnh, đã lâu như vậy đều không tìm cô chơi, không phải lại ngủ rồi?
Cô xoay người, gọi một tiếng tên con gái. Nhưng ngoài ý muốn của cô, tiểu gia hỏa kia vẫn không ra tới, trước kia ở ngay lúc này sẽ thấy chân ngắn nhỏ bé chạy lon ton rất nhanh.
“Tiểu Vũ Điểm, mau ra với mẹ, nhanh ra đây, nếu không mẹ sẽ tức giận.” Lông mi cô nhíu nhẹ lại, đứa nhỏ
này, gần đây cô hơi trầm mặc, mà tiểu quỷ dường như ngày càng hoạt bát.
“Tiểu Vũ Điểm…” Cô lại gọi tên con gái, hơn nữa mở cửa phòng nhìn xem có phải thật sự bé ngủ rồi hay không. Gian này không có, gian này cũng không có, đều là không có, tiểu gia hỏa này không biết chạy đi chơi ở đâu. Cô lại đi tìm một vòng, quả nhiên, tay cô nhẹ nhàng xoa xoa trán mình, tiểu gia hỏa kia nhất định lúc cô ngây ngốc đã đi ra ngoài chơi, xem đi, búp bê của bé cũng không thấy.
Tiểu Vũ Điểm ở đâu thì búp bê cũng sẽ mang theo. Tiểu gia hỏa này cũng không nhìn xem trời đang mưa, lỡ có bệnh thử xem bị tiêm có khóc không, lát trở về nhất định phải tét vào mông mới được, xem về sau có còn chạy loạn.
Tiểu Vũ Điểm ngồi ở bậc cầu thang, trong lòng bé còn đang ôm búp bê. Tuy rằng bị Bạch Lạc Âm dẫm một chút nhưng vẫn còn tốt, không bị dẫm hư. Mẹ của bé đã đem búp bê giúp bé tẩy rất sạch sẽ.
Oa, mưa thật lớn, bé thỉnh thoảng thỏ tay thò chân duỗi ra ngoài làm nước mưa rơi vào lòng bàn tay, tay mũm mĩm đã sớm bị nướt mưa làm ướt hết.
“Lạnh…” Bé vội vàng co lại thân mình nhỏ của mình, bé lạnh. Nhưng rồi, đôi mắt bé xoay một chút, sau đó lại thò tay nhỏ ra, tuy rằng lạnh nhưng chơi rất thích.
Mưa thỉnh thoảng đánh vào bàn tay nhỏ của bé, mà một tay khác bé còn đang ôm chặt búp bê vào lòng, không để búp bê bị mưa rơi vào.
Mà bé cũng không biết rằng có một cô gái đang đứng ở xa đã rất lâu, lúc này đã đi về phía bé.
Cảm thấy có người đang đứng cạnh mình, Tiểu Vũ Điểm vội vàng thu hồi lại tay của mình, đôi chân nhỏ ngượng ngùng lùi lại. Không tốt, bị phát hiện rồi, nếu nói cho mẹ cùng ba biết bé một mình chạy ra nghịch nước thì nhất định bé sẽ bị mắng.
Bé cẩn thận ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặc, nhưng lúc bé thấy rõ thân mình nho nhỏ lại lùi về phía sau một chút, hai tay nhỏ càng thêm ôm chặt búp bê trong lòng. Là dì hư kia, là dì đã dẫm lên búp bê của bé.
“Mày rất sợ tao?” Bạch Lạc Âm cúi đầu nhìn chằm chằm vào đứa bé còn chưa cao bằng chân mình. Đây là con gái của người phụ nữ kia, chính là đứa bé rất được Vệ Lan thương yêu. Thật đúng diện mạo khiến người không chán ghét được, bất quá lại là một đứa trẻ không cha, còn muốn tranh cùng cô sao, còn không chịu nhìn xem thân phận bọn họ là gì.
Tiểu Vũ Điểm không ngừng lui về phái sau, bé mím môi lại, sợ hãi. Lúc này Bạch Lạc Âm ngồi xổm thân mình xuống, cô đang cười, nhưng là cười thực lãnh. Hóa ra tiểu dã loại cũng sẽ sợ hãi.
“Nói cho dì, ba cháu là ai?” Cô cố gắng làm âm thanh mình dịu dàng một chút, chỉ là trên mặt cô có nụ cười chỉ là cố gắng cười không thể dối trá, chỉ làm Tiểu Vũ Điểm cảm giác thêm sợ hãi.
“Ba, chính là ba.” Tiểu Vũ Điểm nhỏ giọng nói.
“Thật là một đứa ngu ngốc.” Bạch Lạc Âm hiển nhiên quên mất Tiểu Vũ Điểm chỉ là một đứa bé khoảng ba tuổi, trẻ con chỉ nhận thức được như thế.