Chương 710: Không nhà để vềCô không muốn nói cho bé, kỳ thật ba của bé đã không cần bọn họ. Bởi vì anh có việc anh muốn làm, dẫu có yêu cũng không quan trọng, bởi vì vẫn là anh đã bỏ các cô. Cho nên, hiện tại các cô chỉ có lẫn nhau.
“Không sợ, Tiểu Vũ Điểm sẽ giúp mẹ, Tiểu Vũ Điểm sẽ giặt quần áo, sẽ ngoan.” Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê một chút, tay nhỏ kéo áo Hạ Nhược Tâm. Bé sẽ giống như trước, giúp đỡ mẹ, bởi vì mẹ đã nói bé là một đứa bé ngoan.
Xa xa là một mảnh tường vi đỏ nở rộ, hương thơm thoang thoảng trong không khí khiến người trầm say. Hạ Nhược Tâm lại một lần nữa đứng lên, sau đó kéo tay con gái rời đi. Thân ảnh hai người từ từ biến mất, sau đó mất hẳn ở cuối con đường.
Từ cửa một người thanh niên đi ra. Anh dựa thân vào cửa, khuôn mặt có chút thất thần, thậm chí môi anh cũng run run.
“Anh, rõ ràng anh không muốn chị rời đi, vì sao lại đẩy chị đi, vẫn để Bạch Lạc Âm đuổi chị ra ngoài. Anh không thấy chị rất thương tâm sao? Hơn nữa, vì sao anh muốn cưới Bạch Lạc Âm, chúng ta cần gì ở Bạch gia? Anh không cần phải hi sinh chính mình như vậy, Bạch Lạc Âm sống hay chết cũng không quan hệ gì với chúng ta.”
Không nên trách anh, không phải anh tức giận với Cao Dật, chỉ là anh đang đau lòng cho anh trai phải chôn vùi ở chốn này.
“Anh chỉ muốn cho cô ấy sống vui vẻ một chút, bởi vì ở chỗ này cô ấy đã không vui sướng gì.” Cao Dật đưa nắm tay lên miệng cắn chặt. Kỳ thật anh cũng không muốn buông tay, nếu có một tia khả năng thì anh sẽ không buông tay, anh càng không muốn trên mặt cô mất đi nhiều tươi cười. Nhưng là, anh càng không muốn tình cảm giữa bọ bị chôn vùi ở Bạch gia, ở trong tay Bạch Lạc Âm.
Ở Bạch gia này trước sau cô đều không thể sống yên ổn. Bọn họ không thể rời đi, nếu để có chiến tranh thì anh cũng chỉ là đem thương tổn đến cho cô. Không phải anh nhát gan, bởi vì anh đánh cược không được, không đánh cược được Vệ Lan, cũng không đánh cược được Cao Hân, kỳ thật cũng không đánh cược được chính mình.
Cũng là bởi vì, anh lại phát hiện, kỳ thật cô cũng không yêu anh, cho nên anh tự lưu mình lại nơi này, giải phóng cho cô đi.
Cao Hân lại gọi một tiếng: “Anh, anh nói cho em, có phải Bạch Thần Phong nói gì với anh?” Sắc mặt Cao Dật vẫn luôn không tốt từ lúc anh nói sẽ cưới Bạch Lạc Âm, cho nên anh có cảm giác chuyện này chắc chắn có quan hệ với Bạch Thần Phong.
Gật, Cao Dật lần này không giấu giếm, chính bởi Bạch Thần Phong kia mới khiến anh quyết định, cũng làm anh có lý do rời xa cô, khiến anh không tiếp tục kiên trì. Kỳ thật Bạch Thần Phong thật đúng là giúp anh.
“Ông ta nói gì với anh?” Cơ thể Cao Hân căng lên: “Có phải ông ta lấy chị Nhược Tâm uy hiếp anh.”
“Không phải.” Cao Dật lắc đầu: “Không quan hệ với Nhược Tâm.” Hiển nhiên Bạch Thần Phong biết, nếu dùng Nhược Tâm và Tiểu Vũ Điểm làm cớ thì càng khiến anh phản cảm, cho nên ông ta dùng Vệ Lan.
“Anh, vậy…” Cao Hân còn muốn hỏi, nhưng Cao Dật vỗ vỗ vai anh: “Có một số việc đã xảy ra, đừng tìm hiểu nguyên nhân rối rắm làm gì. Em có biết cũng không thay đổi được gì.”
Anh cười, nhưng ý cười không có trong mắt.
Bạch Thật Phong thật sự đã biết nhược điểm của anh, có điều về sau anh cũng bắt được nhược điểm của ông ta.
Bọn họ hai người đều uy hiếp đối phương, còn phải nhìn xem ai ác hơn, cũng như ai có thể nhẫn hơn.
Bên ngoài mưa phùn tay tán loạn, giữa màn mưa Hạ Nhược Tâm đang kéo tay con gái, sau đó đem áo của mình che lên đầu con gái.
Chỉ là, nơi này có chỗ nào cho bọn trú thân thì cô lại không biết.
Trong màn mưa cô cầm tay con gái, sau đó đặt rương hành lý xuống mặt đất, kéo con gái đứng ở cửa Bạch gia, chỗ duy
nhất cô có thể tránh mưa. Lúc cô đang thu gọn cho con gái thì một túi da lại từ bên trong ném tới.
‘Cạch’ một tiếng, cửa phía sau bị đóng lại, mơ hồ còn có thể ngửi được mùi hương tường vi từ bên trong.
“Con đứng đây ngoan, một lát mẹ sẽ tới.” Cô vẫn cứ cười, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Vũ Điểm hơi méo miệng nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt thiên thần trong sáng dần dần bị bịt kín bởi một tầng sương mù.
Hạ Nhược Tâm nhặt cái rương trở lại, sau đó một tay dẫn theo cái rương, một tay ôm con gái đi vào trong màn mưa.
Lúc này, bên trong trang viên, Bạch Lạc Âm hái được một đóa tường vi đưa lên mũi mình ngửi, màu đỏ diễm giống như máu tươi ánh lên màu đỏ trong đôi mắt trầm của cô.
“Người đã đuổi đi?”
Cô hỏi người giúp việc Philippine vừa quay lại.
“Đúng vậy, tiểu thư. Đã đuổi đi, đồ vật của cô ấy cũng bị quăng ra ngoài.”
“Phải không?” Khóe môi Bạch Lạc Âm cong lên, cuối cùng là cười lớn. Cô dùng chân dẫm dẫm lên những cánh hoa tường vi trên mặt đất, đế giày cô cũng đã dính một ít cánh hoa.
***
“Lạnh không con?”
Hạ Nhược Tâm mở ra vali, từ trên trong lấy ra quần áo, một bộ khoác lên người Tiểu Vũ Điểm. Cô lại sờ soạng một chút quần áo trên người con gái, thật may, còn chưa bị ướt. Chỉ là cô lại quên mất lúc này cô giống như con gà rơi xuống nước, toàn thân trên dưới kể cả đầu tóc đều ướt đẫm, tóc cũng đã bị bết vào từng lọn lớn, đang nhỏ từng giọt nước xuống.
Sắc mặt cô không thật tốt, lạnh lẽo tái nhợt, nhưng đôi mắt cười lại mang hơi ấm tới cho con.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu.
“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không lạnh.” Bé vươn tay của mình giúp mẹ lau nước mưa trên mặt, nhưng trong đôi mắt to tròn kia lại lăn xuống một giọt nước mắt.
Không sợ, Tiểu Vũ Điểm không sợ.
Hạ Nhược tâm vén quần áo ôm con gái lên, chờ cơn mưa này qua đi.
Nơi này mưa tới nhanh nhưng cũng đi nhanh. Chờ đến khi hết mưa Hạ Nhược Tâm sẽ tìm thuê một chung cư nho nhỏ, sau đí tìm công việc kia làm. So với hiện tại thì mấy năm trước còn kém hơn, còn khổ hơn, cho nên lúc này cô tin tưởng cũng sẽ không còn khổ như trước. Khi đó Tiểu Vũ Điểm tới sữa bột còn không có mà uống.
Hơn nữa cô còn có một ít gửi ngân hàng, còn có trang web để làm việc. Tuy rằng chi phí ở nước ngoài rất lớn, nhưng cô cũng có tiền lương, cũng hoàn toàn có thể nuôi sống hai mẹ con mình ít ngày, cho nên phong bao Cao Dật cho cô cô cũng không lấy mà dặt lại ở Bạch gia.
Dần dần tiếng mưa nhẹ dần trong tai, cuối cùng mưa cũng sắp ngừng.
Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, có điều bé ngủ không quá an ổn. Hạ Nhược Tâm đem tay đặt trước ngực mình cho ấm, đợi đến khi tay hơi ấm rồi cô mới sửa lại đầu tóc cho con gái. Đến khi trời bên ngoài không còn mưa cô mới ôm con gái mình, một tay kéo cái rương đi tìm nơi có thể ở.
Đến khi trời gần tối cô mới tìm được một khách sạn. Phòng ở thì không có, nhưng phòng khách sạn cũng tiện nghĩ, giá cũng tạm được, còn có thể ở tạm. Việc thuê nhà từ từ tính, ít nhất là để đêm nay qua đi đã.
Lúc này điện thoại trong túi cô vang lên. Cô vội vàng lấy ra, còn may, điện thoại không bị ướt, không thì đến cái để liên lạc cô cũng không có.