Chương 741: Giả vờ ngoanHạ Nhược Tâm cũng choáng váng, lúc này đôi mắt của cô bị ánh sáng chói bên ngoài khiến cho không thấy được gì, đến khi mắt thích ứng được rồi mới phát hiện một người đàn ông dường như đang đứng sừng sững chiếm hết khoảng không trước mặt.
Cô mở to hai mắt.
Cô không tin được.
Cô không dám tin.
Đây là nhìn lầm rồi, vẫn đang nằm mơ?
Sao lại là anh ta, sao có khả năng sẽ là anh ta?
Anh ta sao có thể tới nơi này?
Sở Luật, thế mà lại là Sở Luật, dẫu người đàn ông này chỉ còn bộ xương cô cũng có thể nhận ra.
‘Cạnh’ một tiếng, cửa đóng lại cũng đem toàn bộ ánh sáng bên ngoài chắn lại. Bên ngoài trời xanh mấy trắng, mưa gió nhật lệ, chính là những ngày tháng yên bình, mà trong phòng địa ngục bừng tỉnh cùng an tĩnh.
“Đặt anh ấy ở đâu?” Sở Luật bế Cao Dật lên hỏi Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm lúc này mới phản ứng lại được, cô lấy bình tĩnh, sau đó chỉ vào một căn phòng: “Nơi đó.”
Mà cô biết hiện tại không phải lúc nói nhiều, tình huống Cao Dật thật không tốt.
Sở Luật vác Cao Dật lên vai giống như vác một thứ không có trọng lượng, anh đem Cao Dật vào phòng, trên mặt đất đồ vật văng bừa bãi, phía dưới giường còn có dây thừng bị cởi ra.
Phịch một tiếng, Cao Dật bị ném vào giường. Chỉ cần nghe được âm thanh cũng có thể biết rốt cuộc có bao nhiêu đau. Lúc này trên mặt anh vẫn mang theo sự nhăn nhó vừa rồi, giống như thời gian của anh đã vĩnh viễn dừng lại ở lúc đó.
Vệ Lan đi tới cửa nhìn thấy liền suýt ngã, Hạ Nhược Tâm vội vàng vươn tay đỡ bà.
“Tiểu Dật không sao chứ?”
Mà ngay cả nói như vậy bà đều thấy sợ. Nó không có việc gì chứ, thật sự không có việc gì chứ.
“Không sao đâu, chỉ bị ngất xỉu.” Sở Luật vuốt vuốt lại tóc mình: “Anh ấy sẽ không sớm tỉnh, chờ đến khi tỉnh rồi lại nói.”
Vệ Lan rốt cục là thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng đôi mắt cũng tối sầm, lại suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất. Lúc này lòng bà vẫn còn sợ hãi, đều là bà không tốt, đều là do bà không tốt, bà không nên bị mềm lòng mà cởi dây thừng cho con trai. Bà rõ ràng biết anh không còn lý trí, dù biết mà bà vẫn làm, nếu Tiểu Dật thật sự chạy ra ngoài sẽ phát sinh chuyện gì, bà thật không dám tưởng tượng.
“Dì, con đỡ dì đi nghỉ ngơi.”
Hạ Nhược Tâm vội vàng đỡ Vệ Lan đưa bà đi nghỉ ngơi. Sắc mặt Vệ Lan thật sự không tốt, có lẽ cần phải ngủ một giấc mới được.
“Được.” Vệ Lan mềm chân để Hạ Nhược Tâm đỡ lấy, từng bước từng bước về tới phòng của mình, bà nằm xuống, trước mắt dường như toàn màu đen.
Hạ Nhược Tâm lấy một cốc nước đặt trước mặt Sở Luật.
“Cảm ơn.” Sở Luật tiếp nhận cốc uống từng ngụm. Nhìn anh có chút phong trần mệt mỏi, ngay cả quần áo cũng có thể nhìn thấy có không ít bụi đất, ngày thường anh rất chú trọng bề ngoại nhưng ngay cả mặt trên giày cũng đầy bụi, có thể biết được anh đã vội vàng tới đây như thế nào.
Trong mắt anh có không ít tơ máu hồng, lông mi cũng rũ xuống, cũng có màu xám nhạt thành quầng xung quanh mắt.
“Có phòng cho anh nghỉ không? Để anh ngủ một chút, tới khi tỉnh dậy rồi cùng nói chuyện.”
Anh buông cốc trong tay rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo ấn đường của mình, không khó nhìn ra lúc này anh thật sự rất mệt.
Hạ Nhược Tâm đứng lên mở cửa phòng cho khách, cô cứ đứng đó kỳ thật cũng không biết nói gì với người đàn ông đột ngột xuất hiện này, chẳng lẽ cãi nhau sao.
Xin lỗi, hiện tại cô không còn dư sức để cùng người khác cãi nhau.
Sở Luật đi qua, ngừng lại ở cửa: “Cảm ơn.”
“Không cần.” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt nói ra hai chữ, cũng đã tránh ra.
Tính tình vẫn giống như vậy, Sở Luật bật cười, sau đó lại xoa chính ấn đường của mình. Thật sự anh phải ngủ một giấc
mới được, anh đã liên tục hai ngày không ngủ, dẫu thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Huống chi anh còn không phải làm bằng sắt, anh chính là một con người, một con người như bao người khác.
Đầu của anh vừa đặt lên gối đã rất nhanh đi vào giấc ngủ, có lẽ là do nơi này có hơi thở của cô đi. Bấy lâu nay anh bị mất ngủ không thuốc nào chữa được, mà trong không khí này có mùi hoa thoang thoảng, là hương hoa hồng, còn có một loại cảm giác an tâm thư thái, đó là hương vị của cô.
Bình thường anh luôn có vẻ mặt nghiêm túc, vậy mà khi ngủ rồi bắt đầu bình thản lên, ngay cả khóe miệng luôn nghiêm nghị lúc này cũng hơi mỉm cười.
Khi anh tỉnh lại thì trời đã tối. Anh ngồi dậy, theo thói quen sờ bàn đèn đặt ở đầu giường, nhưng sờ hồi lâu không thấy gì cả khiến anh hơi giật mình, lúc này mới tỉnh hẳn.
Nguyên nhân là do không phải đang ở nhà, anh có hơi chút ghét bổ lôi kéo quần áo của mình, quần áo này đã mặc hai ngày sợ là đã có mùi hôi. Lần này anh đi vội vàng không mang chút hành lý nào, ngay cả quần áo cũng chỉ có bộ mặc trên người này. Anh ngửi chút dưới cánh tay quả nhiên thấy đã có mùi.
Một lát phải đi ra ngoài mua một ít, không thì anh vẫn phải mặc bộ này.
Anh mở cửa bước ra, bên ngoài Hạ Nhược Tâm đang bày cơm lên bàn ăn, bát đũa đều đã dọn xong.
Một, hai, ba, bốn.
A, bốn cái bát, có cho anh.
Không đúng, còn có một cái của Tiểu Vũ Điểm. Anh dựa vào cửa, trong bụng thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ọc ạch, không phải tới mức cơm cũng không được ăn chứ.
Cao Dật xoa xoa cổ mình đi ra, anh nhìn thẳng vào hai mắt Sở Luật.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu không nói gì, sau đó mới thu trở về.
“Vị tiên sinh này, anh lại đây ăn cơm nhé?” Vệ Lan hỏi Sở Luật, sao vẫn còn đứng đó, không thấy đói bụng sao.
Còn anh, trong lòng Sở Luật không khỏi vui vẻ vội vàng đi tới, nhưng có chút khó chịu không biết mùi trên quần áo của anh có bị người khác ngửi thấy.
Hạ Nhược Tâm lại mang thêm đồ ăn tới sau đó ngồi xuống, vài người trầm mặc không tiếng động ăn cơm, không khí có chút kì lạ vi diệu, ngay cả Vệ Lan cũng cảm nhận được.
Bà khá tò mò về thân phận của Sở Luật, không biết là người nơi nào tới, là bạn của con trai bà hay của Nhược Tâm, nhưng sao trước nay đều không ai nhắc tới với bà. Có điều lúc này Tiểu Dật không có vấn đề gì cũng ít nhiều do anh, cho nên bà thật sự cảm kích Sở Luật.
“Vị tiên sinh này…”
Vệ Lan muốn nói câu cảm ơn, kết quả phát hiện bà còn chưa biết tên.
“Cháu là Sở Luật. Dì cứ gọi cháu là A Luật được rồi.” Sở Luật biết Vệ Lan muốn hỏi cái gì cho nên trực tiếp liền giới thiệu.
Mà bên cạnh một nam một nữ dường như đồng thời cùng nhếch miệng.
“Giả vờ ngoan thật giỏi.” Cao Dật.
“Khoe khoang cái gì?” Hạ Nhược Tâm.