Chương 760: Đột nhậpHạ Nhược Tâm xoa nhẹ đầu con gái: “Đúng vậy, kia là bà ngoại Tiểu Vũ Điểm.” Chuyện giữa cô và Thẩm Ý Quân không có quan hệ gì với Tiểu Vũ Điểm. Bé gọi là bà ngoại thì cứ để bé nhận bà ngoại đi. Dẫu rằng bà từng không cứu bé nhưng quan hệ huyết thống là không thể phủ nhận.
“Đi thôi, mẹ với con về nhà.” Cô buông Tiểu Vũ Điểm xuống vì tay cô còn phải xách theo hành lý.
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm nghe lời gật đầu một cái, chủ động nắm lấy tay Hạ Nhược Tâm. Hai người đi về phòng ban đầu cô cùng con gái ở.
Cô cho rằng phòng đó đã có người thuê, tuy rằng cô đã trả tiền nhà nhưng thời gian dài cũng không ở đó, cũng không có nói là còn ở lại. Cô chỉ tới kiếm chìa khóa, cũng không để ý trong mắt chủ nhà có chút quái dị.
Cô mở cửa, sững sờ nhìn mọi thứ bên trong.
Chủ nhà nói không có ai thuê nhưng nơi này rõ ràng là có người ở. Nếu không có người ở sẽ không thể sạch sẽ như vậy, bởi vì cô đã đi vài tháng nhưng nơi này đừng nói bừa bộn, thậm chí tới một hạt bụi cũng không có. Rõ ràng có người thường xuyên tới quét dọn.
“Mẹ, nhà rất sạch.” Tiểu Vũ Điểm đứng cạnh Hạ Nhược Tâm. Dẫu còn nhỏ bé cũng nhận thấy được sàn nhà rất sạch sẽ, thậm chí một vết chân cũng không có, đồ đạc trong nhà cũng được lau sạch, tuy rằng cũ nhưng vẫn ngửi được mùi của gỗ.
Buông đồ vật xuống, cô đóng cửa lại, đặt Tiểu Vũ Điểm lên bên cạnh cái chăn được xếp gọn gàng trên chiếc giường nhỏ. Sau đó cô vào bếp, cô mở tủ lạnh ra, bên trong đồ vật không quá nhiều nhưng đều rất mới, thoạt nhìn sẽ nhận ra được mới bỏ vào chưa lâu.
Cô dựa một bên tường, thật sự không nghĩ được nơi này sẽ có ai ở. Chẳng lẽ chủ nhà nhớ nhầm, ông đã đem phòng cho người khác thuê. Cô nhìn chìa khóa trong tay, nếu thật sự như vậy thì các cô không phải đang đột nhập vào nhà người khác sao. Làm vậy sẽ bị nói là ăn trộm.
Cô vội vàng đi ra chuẩn bị rời đi.
Chỉ là cô vừa mới đi ra thì cửa đã truyền tới âm thanh có người mở. Cô sững sờ tại chỗ, Tiểu Vũ Điểm đã sớm dựa vào chăn ngủ rồi, lông mi dài thỉnh thoảng giật giật, búp bê trong ngực bé đã để sang một bên. Hiển nhiên bé rất mệt.
Cửa mở ra, một thân người cao lớn chặn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Hạ Nhược Tâm nhìn hướng ra cửa, ánh sáng hơi nhạt, chỉ có thể thấy người đàn ông kia có khuôn mặt quen thuộc vô cùng, trong tay anh còn cầm theo một cái túi, bên trong còn có rau dưa, tay anh còn dặt trên then cửa nhưng bàn tay đã hơi run lên.
Anh nhìn Hạ Nhược Tâm, bờ môi mở ra một chút.
Hạ Nhược chớp mắt nhìn lại, cảm giác không cách nào nói ra thành lời.
Bởi vì xuất hiện ở cửa không phải ai khác, mà là… Sở Luật.
“Nhược Tâm…” Túi trong tay Sở Luật suýt chút nữa bị rơi xuống, anh không tin vào hai mắt của mình, càng không tin được lúc này người này đứng trước mặt anh. Kỳ thật anh từng nghĩ tới, có một ngày lúc anh trở về thì cô cũng đã ở đó, nhưng tất cả chỉ là anh mộng tưởng mà thôi, cho nên mỗi một ngày trở lại đây anh sẽ nói một tiếng ‘anh đã về’, mà lúc đi cũng sẽ nói một tiếng ‘anh ra ngoài’, nhưng là không có ai có thể đáp lại anh. Anh đã sớm quen sống như vậy.
Anh thật sự không nghĩ tới cô sẽ xuất hiện trước
mắt mình, chân thật sự vậy, không phải áo giác, cũng không phải anh đang nằm mơ. Anh nắm chặt cái túi một chút, không dám lại gần, cũng không dám chớp đôi mắt, sợ rằng động tác rất nhỏ của mình sẽ làm người trước mặt biến mất. Môi anh run rẩy, đôi mắt cũng hơi ướt một ít, chỉ có âm thanh của anh bị lưu lại trong cổ họng không cách nào nói ra được.
Hạ Nhược Tâm nhìn bộ dáng của Sở Luật, còn thấy đồ trong tay của anh. Thế mới biết rốt cuộc là ai vẫn luôn ở nơi này, khó trách chủ nhà cũng không thu tiền phòng của cô, nói đã có người thay cô trả tiền rồi. Cô cho rằng là Cao Dật làm, không nghĩ tới sẽ là anh, là Sở Luật.
Hơn nữa cô càng không nghĩ được anh sẽ ra khỏi biệt thự xa hoa của mình mà lại ở nơi nhỏ bé này. Nhưng mọi thứ trong phòng này dường như đều có hơi thở của anh, hương vị của anh, cũng có bóng dáng của anh. Rốt cuộc không phải của cô và Tiểu Vũ Điểm.
Hạ Nhược Tâm đi vội tới giường bế con gái đang ngủ lên, một tay kia còn kéo túi hành lý. Bởi vì không phải nhà mình cho nên cô phải rời đi, cô không thích ở lại nhà của người khác.
“Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay.” Cô đặt chìa khóa vẫn cầm trong tay lên bàn, sau đó cúi đầu rời đi hướng ra cửa.
Sở Luật vồi vàng buông túi trong tay, sau đó giữa lại cánh tay của cô. Anh không dám dùng sức sợ sẽ làm cô bị thương, cũng sợ làm tay cô bị đau, bởi vì tay cô bị từng bị thương, không được tốt, cũng sợ cô ghét bỏ.
“Nhược Tâm, em muốn đi đâu?” Cuối cùng anh cũng tìm được âm thanh của mình, có hơi khàn khàn kích động, mà cả người đến mang theo cảm giác nôn nóng. Dường như chỉ cần gặp cô anh sẽ không còn là anh nữa, sẽ không còn là Sở Luật trong thương trường.
Hiện tại anh chỉ là một người mất đi tình yêu, một người đàn ông bình thường mà thôi.
Hạ Nhược Tâm bị bắt dừng bước chân, túi xách trong tay dường như càng thêm nặng, cô không nhấc nổi nữa.
“Đây là nơi ở của anh, thật xin lỗi, tôi không biết nên đã vào nhầm. Anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng rời đi.” Hạ Nhược Tâm thử rút cánh tay bị anh nắm chặt, nhưng đôi tay kia rất lớn, dường như có thể làm bỏng rát làn da cô.
Cô muốn giằng ra, nhưng lúc này một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, một tay cầm thêm túi xách nên chỉ có thể cùng Sở Luật duy trì tư thế cùng khoảng cách như vậy.
Một người muốn đi, một người lại không cho đi.
“Nhược Tâm, hiện tại em ra ngoài thì em xác định có thể tìm được phòng ở sao?” Sở Luật buông cánh tay cô ra nhưng anh đã thành công ngăn cản cô đi ra ngoài. Cô vẫn đứng nơi đó không biết đi đường nào, trời bên ngoài đã hơi tối, cô thật sự có thể tìm được phòng sao? Hơn nữa xung quanh nơi này mấy kilomet liền một cái khách sạn cũng không có. Chỗ này lúc trước mới thuận lợi cho cô né tránh Sở Luật, nhưng thuận lợi như vậy cũng đồng thời là hẻo lánh.