Chương 766: Chú đừng khócCăn phòng nhỏ trước kia hai mẹ con cô ở, tuy có hơi cũ một chút nhưng cuộc sống quả thật rất vui vẻ ấm áp.
Chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm ngủ thì Hạ Nhược Tâm mới đứng lên bắt đầu thu dọn căn phòng rồi đem đồ dùng vẽ tranh ra, bắt đầu phác họa thêm mấy bức nữa, chỉ là không gian trong phòng thật sự quá nhỏ, cuối cùng cô phải đem đồ vật dựa vào sô pha.
Bên ngoài chiếc xe kia lại dừng ở đó, dường như ngày nào trong thời điểm này, người kia đều sẽ ở lại đây, mặc kệ có hay không thấy người.
Có lẽ ở bên ngoài có thể liếc mắt nhìn lên một cái.
Cũng có lẽ nơi này có hơi thở của cô.
Hai mẹ con chính là hai người quan trọng nhất của đời anh, cũng là tất cả đối với anh.
Anh bước xuống xe, nhưng cũng không dám bước đến gần.
Cửa mở ra, Hạ Nhược Tâm cầm tay nhỏ của con gái, đi ra.
“Tới, đem cái này đặt ở chỗ này.” Hạ Nhược Tâm chỉ vào thùng rác trước mặt nói: “Tiểu Vũ Điểm nên nhớ, không thể tùy tiện vứt rác, sau này còn giúp mẹ làm việc.”
“Con biết ạ.” Tiểu Vũ Điểm không phải là lần đầu tiên giúp mẹ làm cho nên bé làm quả thật làm rất tốt, nhắc tới cái túi nhỏ, bé ước lượng vừa sức với mình, đem cái túi trong tay ném vào bên trong, sau đó chạy tới bên cạnh Hạ Nhược Tâm, lôi kéo tay của mẹ.
“Được rồi, mẹ mang con đi rửa tay.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt bàn tay nhỏ của bé dắt vào nhà, rồi đóng cửa lại, đem hết thảy ngăn cách ở bên ngoài.
Cô đổ đầy xô nước, rồi xách xô nước tới đặt trên sàn.
Tiểu Vũ Điểm đem tay áo mình xăn lên, sau đó đem hai tay nhúng vào nước xoa xoa bọt xà phòng, kết quả không cẩn thận bị dính bọt lên mặt, bé nhăn cái mũi lại, muốn dùng tay lau khô bọt nhưng kết quả càng lau lại lan ra càng nhiều. Lộc cộc một tiếng, bé không có chỗ bám trực tiếp lăn về phía sau, giống một cái bong bóng cao su, lăn lăn, kết quả lại lăn đến chiếc sô pha nhỏ bên cạnh mới dừng lại, còn may ghế sô pha rất mềm, bằng không thì thật đúng là làm đau bé rồi.
Lúc Hạ Nhược Tâm ra tới liền thấy Tiểu Vũ Điểm quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt đều dính đầy bọt xà phòng, còn bé thì lại mở to hai mắt không biết xảy ra chuyện gì.
Cô đi tới bế con gái lên, đưa tới chậu nước bên kia, hai mẹ con ngồi chổm xuống, Hạ Nhược Tâm cầm lấy một tấm khăn lông ướt, đem bọt xà phòng trên mặt Tiểu Vũ Điểm lau khô, sau đó lại giúp bé rửa cái tay nhỏ.
“Đi thôi, chúng ta ăn cơm.” Cô lôi cầm tay của bé, dẫn bé đến bàn ăn ngồi.
Sau đó múc cơm cho bé ăn.
Tiểu Vũ Điểm cầm cái chen nhưng cũng chưa ăn.
“Làm sao vậy, đò ăn không ngon sao?” Hạ Nhược Tâm nếm thử một chút đồ ăn, không mặn không nhạt, chua chua ngọt ngọt, nhưng không phải bé trước giờ đều thích vị này sao, như thế nào hôm nay lại không ăn.
“Không đúng, không đúng,” Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, “Mẹ làm cơm rất ngon”, bé còn không quên vuốt mông ngựa một chút.
“Vậy sao lại không ăn?” Hạ Nhược Tâm lọc ra xương cá đút cho bé ăn.
Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi nhỏ, đem chén đặt ở trên bàn, tiếp tục ăn cá mẹ đút cho, đôi chân ở dưới gầm bàn cũng không ngừng đung đưa.
Hạ Nhược Tâm thật sự cảm giác cảm giác đứa nhỏ này gần đây rất kì lạ, lúc nào cũng phân tâm, hình như bé có tâm sự gì đó.
“Con tự ăn đi, mẹ có việc phải làm rồi”, Hạ Nhược Tâm nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái, nói với bé.
“Được ạ.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ăn cơm, trên mặt hiện lên nét cười. Hạ Nhược Tâm đi vào phòng mình nhưng lại không an tâm, tuy rằng Tiểu Vũ Điểm rất ngoan nhưng bé cũng chỉ là một đứa trẻ, cho nên cô cũng phải kiểm tra lần nữa, cho dù ở nhà đi chăng nữa.
Tiểu Vũ Điểm vừa thấy mẹ
đi vào phòng, lại lộc cộc xoay xoay người dòm ngó xung quanh, rồi mới từ từ leo xuống ghế, kéo một chiếc ghế nhỏ tới trước cửa, đứng lên, cạch một tiếng, cửa mở.
Bé chạy tới trước bàn, đem đồ ăn vừa nãy mình cũng không đụng tới bưng xuống, sau đó lại giống như con vịt con lạch bạch bước từng bước, hướng phía ngoài xe đi đến.
Sở Luật cũng không chú ý tới, đúng lúc anh nhận được cuộc gọi, nói một thời gian rất lâu, đến khi anh buông di động xuống, vừa mới liếc mắt qua thì lại thấy một đứa trẻ đã đứng ở trước cửa.
Anh bị khiếp sợ một chút, di động cũng rớt cái phịch xuống, còn tốt, di động cũng rất chăc chắn, tuy đã rớt rất nhiều lần nhưng cũng không xảy ra vấn đề gì.
Anh vội vàng mở cửa xe ra, đem đứa trẻ ở trên mặt đất ôm lên.
“Tiểu Vũ Điểm, sao con lại xuống đây?”
Đứa nhỏ này rất ít khi ở gần anh, cũng rất ít nói với anh, nhưng sẽ đối với anh cười.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm đem cơm cho chú ăn.” Tiểu Vũ Điểm đem cái chén nhỏ đặt trước mặt Sở Luật, còn lấy ra một cái muỗng nhỏ.
Mà Sở Luật bên kia đột nhiên cảm giác mũi mình có chút cay cay, con gái của anh thật hiểu chuyện.
Anh cảm thấy mình rất có lỗi với bé, những khi bé bị bệnh, anh cũng không thể chăm sóc được ngay cả khi bé nguy hiểm cả tính mạng, nhưng bây giờ đứa nhỏ này lại luôn nghĩ đến anh, bây giờ lại còn đem phần cơm của mình cho anh.
“Chú, không khóc.” Tiểu Vũ Điểm thấy vẻ mặt của anh như thế, còn tưởng rằng anh muốn khóc, bé vươn tay xoa xoa lên khuôn mặt của Sở Luật.
“Chú, ngoan, Tiểu Vũ Điểm không khóc, cho nên chú cũng không được khóc.”
“Được, chú sẽ không khóc.” Sở Luật một tay cầm chén của Tiểu Vũ Điểm, một tay ôm con gái, ngồi ở trong xe, kỳ thật nếu nhìn từ ngoài vào, bộ dáng của anh bây giờ quả thật rất ngốc.
Một người ăn vận một thân âu phục, thắt cà vạt, trên cổ tay còn đeo đồng hồ mắc tiền, chỉ sợ cũng không kém trăm vạn, nhưng bây giờ lại cầm trên tay chiếc chén màu hồng in một chú chim hoạt hình, lại cầm một cái muỗng nhỏ ngồi ăn cơm.
Bụng anh thỉnh thoảng lại truyền tới một tiếng ọc ọc, một chén nhỏ làm sao để anh no bụng được đây, tuy chỉ ăn cơm thôi nhưng anh lại có cảm giác đây lại là thứ ngon nhất anh từng được ăn.
Chú rất đói bụng sao?
Tiểu Vũ Điểm cảm giác chú rất đáng thương, bé vươn cái tay nhỏ của mình ra sờ trong túi, lấy ra một viên kẹo đặt ở trên tay Sở Luật, sau đó chớp chớp đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Luật.
Hốc mắt Sở Luật bắt đầu nóng lên, trái tim bỗng nhiên nảy lên một tiếng, từ trước tới nay anh đều không được nếm trải cảm giác như vậy, rất cuồng nhiệt, hạnh phúc như vậy, bây giờ anh lại cảm giác trên mắt đột nhiên mọng nước, không kiềm chế được.
Thời điểm Hạ Nhược Tâm ra tới đã không thấy con gái đâu, cửa lớn mở ra, đây không phải là lần đầu tiên, tiểu quỷ này tất nhiên lại tự tiện mở cửa rồi, cô hướng phía ngoài chạy ra thầm nghĩ, lần sau cô nhất định sẽ đổi khóa cửa.