Chương 801: Đây là con gái anh“Chú biết cháu nhột, nhưng chịu đựng một chút.” Anh nhéo má con gái.
Ngón tay anh không còn bóp chân con gái nữa mà đang xoa bóp cổ tay, quả nhiên Tiểu Vũ Điểm không còn thấy nhột, cũng không cười, chân cũng không đạp tung tóe nữa.
Chân của người Sở gia bọn họ người khác sờ không được, giống như giật lông mao của hổ, Tiểu Vũ Điểm cũng không phải ngoại lệ. Nhưng chỉ cần không chạm vào lòng bàn chân hay ngón chân thì mọi thứ đều bình thường.
Tiểu Vũ Điểm cười tít mắt.
“Cháu có gì vui à?”
“Vâng.” Tiểu Vũ Điểm mút mút ngón tay của mình. “Nhưng cháu không nói cho chú.”
“Vậy cũng được, coi như cháu có một bí mật nhỏ. Sở Luật dù nói như vậy nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối, con gái lúc này đã hình thành nhân cách rồi, vậy mà anh lại mất ba năm quan trọng nhất của con gái. Nhưng anh biết, về sau mỗi ngày con gái trưởng thành, mỗi một cái sinh nhật, mỗi một điều bé muốn tâm sự, anh tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Rửa xong chân Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm lên mang bé đi ngủ.
Tiểu Vũ Điểm đã dụi mắt, hiển nhiên là muốn ngủ rồi. Nhưng bé lại vươn tay ra.
“Cháu muốn gì?”
Sở Luật không rõ. Tiểu Vũ Điểm thu tay lại.
“Chú, Tiểu Vũ Điểm muốn uống sữa.”
‘Cộc cộc’, Sở Luật gõ của nhà Hạ Nhược Tâm, cô ra mở cửa, trong tay lúc này cũng cầm theo bình sữa.
“Tiểu gia hỏa muốn uống sữa.” Mắt Sở Luật đặt lên người Hạ Nhược Tâm. Cô mặc một bộ đồ ngủ màu trắng nhưng dường như không bằng làn da trắng của cô. Da cô vốn trắng nõn, tuy là gầy yếu, nhưng lại như cổ nhân đã miêu tả, băng cơ ngọc cốt. Ánh sáng ấm áp trong phòng ánh xuống người cô giống khiến như đang nhìn thấy trân châu. Cô có một đôi mắt xinh đẹp, chiếc cằm nhọn nhọn, lại thêm đôi mắt to có chút hiền lành.
Lúc này cô đang lắc bình sữa, sau đó áp lên mặt đo độ ấm, áo ngủ cũng lộ ra một ít xương quai xanh rất quyến rũ.
Cô gái này rốt cuộc có bao nhiêu quyến rũ, Sở Luật không phải không biết. Anh từng có bao nhiêu mê luyến anh cũng không rõ, anh từng có không ít phụ nữ, nhưng lại không người phụ nữ mang lại cho anh nhiều ký ức chấn động, cũng như gây nghiện như cô.
Trước kia anh cho rằng anh chỉ chơi đùa thân thể phụ nữ mà không cần tình cảm, nhưng hiện giờ mới biết trên đời này chỉ có một cô gái câu dẫn ra con mãnh thú đáng sợ trong đáy lòng anh.
Miệng anh khô khốc, máu trong người dâng lên. Anh rất lâu đã không gần gũi phụ nữ, thanh tâm quả dục. Anh còn cho rằng mình chẳng những mất đi khả năng sinh sản mà ngay cả dục vọng đàn ông cũng không còn. Nhưng anh sai rồi, hóa ra không phải không còn, hóa ra không phải mất đi.
Mà là không gặp được người thích hợp.
“Của anh đây.” Hạ Nhược Tâm đưa bình sữa tới trước mặt Sở Luật.
Một lúc Sở Luật mới đưa tay nhận lấy, sắc mặt anh cũng vẫn như thường, nhiều năm đều không đổi sắc. Mặc kệ anh đã từng chịu đựng những gì, gương mặt này trước giờ đều hoàn mỹ giấu kín tâm tư của anh.
Sở Luật vừa cầm bình sữa thì Hạ Nhược Tâm đã đóng cửa cạch một tiếng. Thật đúng không chút lưu tình.
Anh lắc đầu, cầm bình sữa đi vào phòng của mình. Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, Sở Luật cho rằng sữa này bé sẽ không uống, nhưng tiểu gia hỏa lại vươn tay.
“Muốn uống sữa.”
Sở Luật vội vàng đặt bình sữa vào tay bé, tiểu gia hỏa ôm bình sữa thật chặn, mắt nhắm lại cứ thế uống.
Sở Luật biết Tiểu Vũ Điểm rất thích uống sữa bột, cũng bởi vì khi còn nhỏ bé không được uống. Anh chỉ vừa nhớ tới con gái phải uống nước cháo lớn
lên trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Không sao nữa rồi, anh nhẹ nhàng vô về con gái, sau này ba sẽ để con uống sữa cả đời.
‘Cộc cộc.’ Anh lại gõ cửa.
Hạ Nhược Tâm đi ra, cô cũng chưa đi ngủ nhưng không thích bị quấy rầy giờ này.
“Anh có việc gì?” CÔ đứng ở cửa nhàn nhạt hỏi.
“Anh muốn hỏi em có sữa bò không?” Sở Luật khẽ nhếch khóe môi, dù chỉ hởi mỉm cười nhưng là thật tình.
Hạ Nhược Tâm nhíu mi. “Anh chờ chút.”
Cô đi vào trong phòng bếp, cũng không mời Sở Luật đi vào. Sở Luật cứ đứng ngây ngốc bên ngoài, cũng không như mọi khi tùy tiện vào nhà.
Chốc lát sau Hạ Nhược Tâm đi ra, trong tay cầm theo một cốc sữa đưa anh.
Bị Lý Mạn Ni cho thuốc vào cà phê mấy năm nên anh đã không bao giờ uống loại chất lỏng đó, cho nên anh đổi cà phê thành sữa bò, mỗi ngày uống một cốc, mới có thể không khiến anh đêm gặp ác mộc, còn có quá khứ khó khăn kia nữa.
“Cảm ơn…” Anh nhận sữa bò, đứng bên ngoài uống một ngụm.
Nhưng sữa bò này sao lại có chút hương vị lạ.
“Sữa hết hạn sao?” Kỳ thật anh cũng không có ý gì, chỉ tùy tiện hỏi. Cho dù Hạ Nhược Tâm cho anh uống sữa hết hạn anh cũng sẽ không để lại một giọt, quá hạn sử dụng cũng không có khả năng gây chết người được.
“Không phải.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vén mái tóc của mình, ánh mắt dừng trên cái cốc Sở Luật đang cầm. Tuy Sở Luật thấy có điều gì đó không đúng nhưng anh vẫn tiếp tục uống.
“Đó là…” Sở Luật lại ống thêm một ngụm.
“Sữa bột của con gái anh.” Hạ Nhược Tâm nói xong bèn đóng sập cửa lại.
Sở Luật cầm cốc đưa lên nhìn, cuối cùng anh lắc đầu, vẫn đặt cốc lên miệng, vừa đi vừa uống. Hương vị này thật sự rất lạ.
***
Đêm nay anh không thể nào ngủ được. Lần đầu tiên ngủ cùng con gái, anh sợ mình ngủ không ngoan lại đè lên tiểu gia hỏa thì phải làm sao bây giờ.
Cho nên anh đều mở to mắt, thậm chí mắt đã đầy tơ máu, một đêm không ngủ nhưng cũng không thấy mệt.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, bé ngồi dậy, giống như còn chút mơ màng. Bé bò bò, bò tới người Sở Luật, lại bò xuống dưới, ghé vào ngực Sở Luật tiếp tục ngủ.
Sở Luật không dám cử động, đến khi con gái ngủ rồi anh mới cẩn thận kéo chăn lên người con gái.
“Mẹ, không đi học.” Bé dụi mắt, vẫn mơ màng cho rằng đây là mẹ gọi bé đi học.
“Ừ, không cần đi học vì là cuối tuần.” Sở Luật xoa xoa mái tóc mềm mại của con gái, cẩn thận ôm con gái vào lòng mình. Trên người con gái có một mùi thơm rất đặc trưng.
Đây là con của anh, anh thật sự cảm nhận được. Anh có thể vì đứa bé này mà từ bỏ mọi thứ, sự nghiệp của anh, công ty của anh, thậm chí sinh mạng của anh.