Chương 808: Chúng ta móc ngoéoMỗi ngày Tống Uyển đều ở bệnh viện chăm sóc Sở Tương, mà mỗi lần đến thăm Sở Luật đều sẽ nhớ tới năm đó Tiểu Vũ Điểm sinh bệnh, anh là người cha lại đã làm những gì.
Mỗi khi nghĩ đến đây lại khiến anh khổ sở.
“Sở Tương sao rồi?” Hạ Nhược Tâm hỏi sở Luật. Gần đây anh đều ít trở về, nguyên nhân hẳn là vì Sở Tương, cô thật sự có chút hâm mộ.
So với Tiểu Vũ Điểm của cô thì Sở Tương thật sự là hạnh phúc hơn nhiều.
“Còn chờ…” Sở Luật vươn tay ôm lấy con gái vào lòng mình.
Thật may, không phải là con, nếu không thì cha biết làm sao bây giờ.
Thấy tinh thần Sở Luật lúc này không tốt, Hạ Nhược Tâm cũng sẽ không nói cái gì quá đáng, đến nỗi Sở Tương thì Hạ Nhược Tâm không thể giúp gì, chi hy vọng Sở Tương có thể mau chóng tìm được thận thích hợp. Hiện y học rất phát triển, khả năng chữa khỏi cũng rất lớn.
Tất cả bọn họ vẫn duy trì cảm giác lạc quan, chỉ Tống Uyển là sốt ruột, cũng có khả năng tinh thần sẽ loạn, chỉ cần Sở Tương khóc thì Tống Uyển sẽ thấy tim mình đau nhói. Sợ là bọn họ sẽ không chờ được đến lúc có được thận.
Tống Uyển thật sự có chút chờ không nổi, mỗi lần bác sĩ nói đều giống như phán tử hình cho bà, nói là không có thận thích hợp có lẽ Sở Tương sẽ chết.
Không được, bà phải nghĩ cách.
Tốt nhất là trẻ con, tốt nhất là của trẻ con.Mà lúc này nội tâm bà mâu thuẫn sâu sắc, kỳ thật bà đã nghĩ ra cách, nhưng nếu làm vậy có nghĩ là phạm pháp, bà thật sự không dám ra tay, cũng không dám quyết định, nhưng hiện tại Sở Tương thật sự không trì hoãn được nữa rồi.
Bà cắn răng một chút, cuối cùng vẫn quyết định.
“Viện trưởng, bà xem chuyện này có được không?”
Bên trong Cô nhi viện, Tống Uyển cùng viện trưởng nói chuyện đã nửa ngày. Viện trưởng hiện tại rất thân quen với bà, mà ý đồ bà đến viện trưởng tuy không rõ lắm, nhưng viện trưởng cũng không ngốc.”
“Sở phu nhân, bà có thể nói rõ hơn không, bà muốn nhận nuôi một đứa trẻ có phải vì Sở Tương sinh bệnh?”
Tống Uyển sửng sốt, bà cũng không biết trả lời như nào.
“Sở phu nhân, Sở Tương vẫn có thể cứu chữa, tôi mong bà đừng từ bỏ cháu.” Viện trưởng suy nghĩ một hồi vẫn quyết định nên nói ra, vốn dĩ lời này của bà không nên nói, nhưng ở trước mặt thượng đế sinh mạng con người đều bình đẳng, không có phân chia đắt rẻ sang hèn.
Tống Uyển biết viện trưởng hiểu lầm nhưng bà không giải thích.
Khi bà từ phòng Viện trưởng đi ra cả người đều như hết sức lực, toàn thân đều thấy mệt mỏi có chút không thể chịu đựng được.
Ánh sáng bên chiếu tới mặt bà, những nếp nhăn nơi khóe mắt gần đây đã nhiều hơn một chút, mà lúc này không cần tới ánh sáng làm chói mắt kia thì hai mắt bà cũng tự nhiên thấy đau.
Bà chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nghe được âm thanh của hai bé gái, nhỏ như vậy hẳn tuổi cũng khoảng Sở Tương.
“Chị, chị muốn gì nhất?”
Một bé gái nói chuyện, âm thanh có chút quen thuộc nhưng trong thời gian ngắn bà không nghĩ được đây là ai. Tiếng trẻ con đều rất non nớt, đặc biệt là trẻ ba bốn tuổi, có khi là nam hay nữ cũng không phân biệt được rõ huống chi là nhớ cụ thể.
Quả Nhi ngồi trên xe lăn ngoe nguẩy khuôn mặt nhỏ.
“Quả Nhi muốn giúp anh kiếm rất nhiều tiền, như vậy sau này có thể đi học, cũng không cần chịu khổ, không cần mỗi lần có kẹo đều giấu đi cho Quả Nhi ăn.”
Lời nói
của người lớn không chắc trẻ con đã tin, giống như Quả Nhi có một số chuyện bé luôn biết nhưng lại giả vờ không biết.
Bé gái khác nhoài thân mình ghé vào bên cạnh Quả Nhi nói gì đó rồi cười, sau đó bé gái chạy đi.
Vốn Tống Uyển phải đi nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngồi xổm xuống bên cạnh Quả Nhi.
“Cháu ở nơi này sao?” Bà hỏi, tầm mắt cũng nhìn lên đùi Quả Nhi. Đứa nhỏ này chỉ có một chân, cả người đều ngồi trên xe lăn, nhìn bé rất xinh đẹp, thật là một đứa trẻ đáng thương.
“Chào bà ạ, đúng vậy, cháu với an trai đều là trẻ ở Cô nhi viện.” Quả Nhi ngoan ngoãn trả lời.
Tống Uyển đứng lên định đi nhưng cuối cùng bà lại nắm chặt tay mình, dìm xuống cảm giác tội lỗi trong lòng.
“Cháu muốn cho anh trai cuộc sống tốt sao?”
“Vâng.” Quả Nhi gật đầu thật mạnh.
“Nếu bà có thể giúp được cháu thì sao?”
“Thật vậy ạ?” Quả Nhi kéo tay áo Tống Uyển. “Bà thật sự có thể giúp Quả Nhi, cho Quả Nhi thật nhiều tiền sao?”
“Đúng vậy, có thể.” Tống Uyển cười cứng đờ. “Bà có thể, nhưng bà cũng cần một thứ trên người cháu.”
Bà nói mà thật sự cảm giác có một tay của ác ma đang hướng về phía bà, thậm chí còn nắm cổ bà khiến bà không thở nổi, mà bà không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, muốn nói gì, chỉ buột miệng nói ra những điều này.
“Bà muốn gì của Quả Nhi, có thể mọc ra sao?” Trẻ con hồn nhiên còn nghĩ rằng chỉ cần muốn sẽ có thể mọc ra được mọi thứ, giống như chân của bé khi lớn có thể mọc ra, giống như anh nói.
“Đương nhiên có thể.” Lúc này Tống Uyển cười, bà đưa tay đặt lên đầu Quả Nhi. Đứa nhỏ này có chút giống Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cũng có mái tóc mềm mại như vậy, bà thật sự có thể nhẫn tâm sao.
Nhưng vừa nhớ tới lúc này Sở Tương bên trong bệnh viện đang sắp chết, tâm địa hiền lương của bà bỗng lại ngạnh lên.
Bà cho rằng mình chỉ cần một cái, thật sự chỉ cần một quả thận, tuy rằng không mọc được ra nhưng với một người mà nói hoàn toàn không có vấn đề. Đây là bác sĩ nói, Hương Hương của bà về sau cũng chỉ có một quả thật, nhất định cũng có thể sống lâu trăm tuổi.
“Quả Nhi, cháu có đồng ý với bà không?” Bà cảm thấy mình giống như một mụ phù thủy ăn thịt người, đang dụ dỗ trẻ ngây thơ từng bước đi vào bẫy của mình.
“Quả Nhi đồng ý.” Bé mỉm cười tủm tím, một chút cũng không ý thức được nguy cơ. Bé vươn ngón trỏ của mình: “Bà, chúng ta móc ngoéo nhé, bà phải đồng ý cho Quả Nhi rất nhiều tiền, để anh đi học, học vẽ tranh được không?”
“Được, bà đồng ý rồi.” Tống Uyển nói một câu, mũi bà có chút cay cay chua xót, nhưng cuối cùng bà vẫn tàn nhẫn, nhớ kỹ tên của đứa nhỏ này, là Quả Nhi.