Chương 833Cô đóng cửa lại, sau đó tắt đèn đi ngủ. Nhưng có lẽ đêm này là một đêm không ngủ ngon.
Sở Luật cúi đầu khẽ dụi trán mình vào ngực của con gái. Tiểu Vũ Điểm nắm lấy áo của anh, âm thanh ngọt như kẹo nói: “Chú với mẹ ngủ cùng nhau được không?”
Sở Luật sửng sốt một chút, sau đó cười hỏi bé. “Vậy cháu ngủ ở đâu?”
“Ở giữa…”
Bé nhỏ nhẹ nói một câu, sau đó dựa vào trên bả vai Sở Luật. Sở Luật cứ đứng như vậy ôm bé, dường như chưa từng đổi tư thế.
Đến khi bé trong ngực anh ngủ rồi anh mới ôm vào phòng. Vừa đặt nằm xuống, áo Tiểu Vũ Điểm bị cuốn lên trên một chút khiến anh thấy được vết sẹo dài ở bụng con, tuy rằng đã dùng chỉ thẩm mỹ nhưng bụng của trẻ con vốn rất nhỏ, vết thương lớn như vậy vẫn thật đáng sợ.
Anh đưa bàn tay to lớn đặt lên trán con gái, không ai nhìn thấy được hốc mắt anh đã hồng hồng.
Phải khỏe mạnh, nhất định phải bình an lớn lên, ba muốn thấy con kết hôn sinh con, muốn thấy con có con đàn cháu đống.
***
Ngày ngày cứ bình đạm đi qua, dường như mọi chuyện cũng đã trôi qua. Nơi Hạ Nhược Tâm đi làm cũng rất ít nhìn thấy Sở Luật, hai người dường như từ đây không có chút giao thoa nào trừ chuyện Sở Luật lại ở đối diện với cô, có khi sẽ bị Tiểu Vũ Điểm kéo sang ăn cơm. Tiểu Vũ Điểm thích nhiều người, sợ ít người.
Đây cũng là điều gần đây Hạ Nhược Tâm mới biết, cho nên vì con gái, cô vẫn để người đàn ông này xuất hiện trong cuộc sống của mình.
Cô cũng thật sự đã nghĩ kỹ. Có một số việc không phải nói bỏ là sẽ bỏ được sạch sẽ, ví dụ như huyết thống, ví dụ như thói quen.
Mà nếu tâm cô chưa thay đổi thì mọi thứ cũng chưa thay đổi. Nếu tâm cô thay đổi thì mọi thứ dù không muốn thay đổi cũng sẽ thay đổi.
Tiểu Vũ ĐIểm ngồi trước mặt Quả Nhi, khuôn mặt rất nghiêm túc đang vẽ tranh, sau đó đưa Quả Nhi xem.
“Chị, Tiểu Vũ Điểm vẽ có đẹp không?” Bé chia sẻ bức tranh do mình vẽ cho người khác xem.
“Đây là mẹ, đây là Tiểu Vũ Điểm, đây là chú, còn có ba…” Nhắc tới ba bé không mấy vui vẻ, khuôn mặt cũng có chút ảm đạm, ba của bé không cần bé.
Quả Nhi lấy tranh mình vẽ đưa qua cho Tiểu Vũ Điểm xem.
“Em xem, đây là Quả Nhi, đây là anh.”
Tiểu Vũ Điểm nâng bức tranh lên gần mặt mình, đều tranh vẽ rất chân thật, bé vẽ bốn người nhưng Quả Nhi lại chỉ có hai, bốn so với hai là rất nhiều a, Tiểu Vũ Điểm xòe tay ra nhẩm tính.
Cho nên, bé có mẹ, có chú thì không nên tham lam có thêm ba đúng không?
“Chị, chúng ta đổi được không?” Tiểu Vũ Điểm lấy bức tranh của Quả Nhi, cái miệng nho nhỏ nói mà tay cũng không ngừng gấp bức tranh kia lại chuẩn bị cho vào túi.
“Được.” Quả Nhi cũng đem tranh do Tiểu Vũ Điểm vẽ gấp lại, sau đó vui vẻ nhét vào túi áo.
Lâm Thanh nhìn thoáng qua hai bé ở hướng đó, sau đó thu tầm mắt lại, bút vẽ trong tay cũng bắt đầu hỗn loạn, ngay cả chính nó cũng không biết nó đang vẽ ra cái gì.
“Mẹ, tranh chị vẽ.” Tiểu Vũ Điểm lấy từ trong túi ra một bức tranh đưa Hạ Nhược Tâm xem. Nhược Tâm cầm lấy, mở ra rồi đặt trên đầu gối. Nét vẽ của bé vẫn còn rất trẻ con nhưng lại có
thể cảm nhận được, trong tranh là một bé trai cùng bé gái, đây là Lâm Thanh cùng Quả Nhi đã không còn cha mẹ, hai đứa nương tựa nhau mà sống.
Cô ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa má con gái. Cô cười, nét mặt cũng thoải mái hơn.
“Con yêu, Tiểu Thanh với Quả Nhi làm anh chị của con được không?”
Cô tính nhận nuôi hai đứa trẻ này, với kinh tế hiện tại của cô là hoàn toàn có thể. Không cần đề cập tới năm trăm vạn được bồi thường trước kia, chỉ cần tiền lương công việc hiện tại của cô cũng đủ rồi.
Lâm Thanh và Quả Nhi đều ngoan, tuy rằng về sau gắng nặng sẽ nặng thêm một chút nhưng cũng không sao, như vậy thì cô cũng không có thời gian để suy nghĩ chuyện linh tinh khác.
“Thì anh chị vẫn đang là anh chị, có khác nhau ạ?”
“Con vẫn còn quá nhỏ.” Hạ Nhược Tâm nói nhỏ một tiếng, đúng vậy, bé còn quá nhỏ, đứa nhỏ đáng thương.
Hạ NHược Tâm đem viêc này đặt ở trong lòng, chuẩn bị tìm thời điểm thích hợp đi nói với viện trưởng một chút, tuy rằng nuôi ăn học một lúc hai đứa sẽ có chút vấn đề, nhưng hẳn cũng sẽ không quá khó khăn.
“Cô muốn nhận nuôi cả hai đứa?” Viện trưởng không tin hỏi lại để xác nhận. “Hạ tiểu thư, cô phải biết rằng không ít người đã muốn nhận nuôi Tiểu Thanh, nhưng Tiểu Thanh lại muốn mang em gái theo, nếu không đứa nhỏ sáng sủa như vậy đã sớm được nhận nuôi rồi.”
“Vâng, tôi quyết định rồi.” Hạ Nhược Tâm đem tài liệu đặt ở trên bàn, có chứng minh tài sản và thu nhập của cô, tuy rằng không quá nhiều nhưng so với người bình thường kỳ thật cũng có chút tài sản.
Đây là thủ tục bắt buộc phải có của Cô nhi viện, tuy rằng những đứa trẻ này đều là trẻ mồ côi nhưng dưới sự giúp đỡ của Sở Luật, mỗi ngày không thể lúc nào cũng là thịt cá nhưng bọn chúng cũng không bị thiếu ăn thiếu mặc. Nếu tới nhà mới lại ăn không no mặc không ấm thì thà không đi còn hơn.
Mà việc Sở Luật làm cũng không chỉ giúp đỡ Cô nhi viện này, còn có quỹ Thiên sứ nhi đồng đã cứu không ít trẻ.
“Tôi suy nghĩ một chút.” Viện trưởng nhận lấy tài liệu của Hạ Nhược Tâm. Nói là suy nghĩ nhưng kỳ thật là bà muốn nói qua với Sở Luật, nếu Sở Luật đồng ý thì thủ tục nhận nuôi này có thể rất nhanh hoàn thành. Đương nhiên bà cũng hỏi qua ý kiến của Lâm Thanh và Quả Nhi, xem hai đứa có nguyện ý đi theo cô giáo Hạ không. Đây là nhận nuôi trẻ chứ không phải nuôi một con mèo hay con chó, muốn thì đến nhận, không cần sẽ lại quăng đi.
Bà lấy điện thoại gọi cho Sở Luật.
“Sở tiên sinh, tôi có chuyện muốn trao đổi với anh…”
“Vâng, bà nói đi.” Sở Luật đưa điện thoại lên tai, tay vẫn đang xử lý chuyện của công ty. Những ngày vừa rồi đã bỏ bê không ít công việc, tuy rằng Đỗ Tĩnh Đường cũng xử lý nhưng có một số chuyện vẫn cần tổng giám đốc là anh quyết định.