Chương 840: Bị bán đứng.Hạ Nhược Tâm ngắt cuộc gọi, cô ngồi ở ghế nghỉ chân bên cạnh, ở lại đây chăm sóc cho Thẩm Vi. Người trong phòng khám đã về, cô không dám rời đi, cũng không dám mang theo Thẩm Vi rời đi. Chưa cần nói tới vết thương của thẩm Vi, trước khi phẫu thuật Thẩm Vi cũng nói hành tung của chị ấy tốt nhất không để ai biết, kể cả Tam ca, chờ chị ấy tỉnh lại rồi nói.
Cô không biết được lúc này có một đám người đang vội vàng tìm kiếm gì đó.
Lâm Thanh ở bên ngoài phòng khám rất lâu cũng không thấy ai đi ra. Lúc này trời đã sắp tối đen, nó đành xoay người đi về, mới vừa đi được một đoạn đã gặp một toán người có gương mặt hung ác đang đi.
Những kẻ này không để ý tới một học sinh tiểu học như Lâm Thanh, nhưng có một gã trong đó lại gọi Lâm Thanh lại.
“Ê thằng kia, lại đây.”
Lâm Thanh dừng bước chân, sau đó đi tới. Gã kia lấy từ trong người ra tờ một trăm đồng đưa tới trước mặt Lâm Thanh.
“Nói cho bọn tao biết, mày có gặp ai bị thương không? Một cô gái rất xinh đẹp, tóc dài.” Gã hỏi Lâm Thanh, đôi mắt mang theo sát khi, khóe môi cũng nhếch lên không hề có ý tốt.
Lâm Thanh lắc đầu: “Không thấy.”
Gã nọ vẫn dúi tờ một trăm đồng vào tay Lâm Thanh, sau đó xoa đầu của nó. “Một trăm này cho mày. Nhớ không nói cho người khác đã gặp bọn tao, bằng không tao vặn đầu mày xuống.”
Lâm Thanh nắm chặt tờ một trăm tệ, giá trị rất lớn, môi nó khẽ mấp máy, nó xoay người đi. Kỳ thật nó biết bọn chúng muốn tìm ai, chính là cô gái Hạ Nhược Tâm cõng đi, là bị thương, bụng bị thương. Nó đã nhìn thấy ngón tay dì kia dính máu, cũng như tóc được cuốn lên.
Nhưng những người này đều không phải là người tốt, nếu nó nói thì…
Đột nhiên nó dừng chân lại, xoay người lớn tiếng hỏi những người kia đã ở hơi xa.
“Chú, có phải đang tìm một người bị thương ở bụng?”
Mấy gã kia quay đầu chạy nhanh tới, cũng bế Lâm Thanh lên. “Nhóc con, mày đã nhìn thấy sao?”
Lâm Thanh chỉ về phía trước. “Ở kia có một phòng khám, các cô ấy ở bên trong.” Nó nói chính là các cô chứ không chỉ là cô.
“Nhóc ngoan.” Gã vừa cho Lam Thanh tiền lại lấy thêm mấy trăm đồng nhét vào bên trong tay nó, sau đó bọn chúng nhìn nhau rồi đi nhanh về phía phòng khám.
Bọn chúng biết trẻ con sẽ không nói dối. Đúng vậy, trẻ con vốn dĩ không nói dối nhưng không có nghĩa mọi đứa trẻ đều như vậy.
Lâm Thanh buông tay ra, mấy đồng tiền rơi xuống đất. Nó chậm rãi đi về phía trước, rồi đột nhiên nó như bị điên không ngừng chạy nhanh về phía trước, gió thổi mạnh vào mặt nó mang đến sự đau rát.
Nó chạy.
Nó vẫn luôn chạy, mặc kệ phía sau đã xảy ra chuyện gì.
***
Lúc này ở trong phòng khám, Hạ Nhược Tâm dựa vào tường có chút mơ màng sắp ngủ. Đột nhiên Thâm Vi mở mắt, cô vươn tay kéo tay Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm giật mình một cái. Cô định nói gì thì Thẩm Vi đặt tay lên môi. “Suỵt, đừng nói gì, có người tới.” Cô chỉ vào bên trong. “Em trốn đi, không cần ra đây.”
Cô vừa nói vừa nhíu mày, miệng vết thương vẫn đau khiến cô không thoải mái.
Hạ Nhược Tâm chưa kịp nói gì đã bị Thẩm Vi đẩy vào phía trong. “Nhớ không cần đi ra, không được ra đây cho chị.”
Hạ Nhược Tâm mím môi lại, cô cầm lấy túi xách của mình chạy vào bên trong. Phòng khám không bật đèn nên rất tối, cô rúc vào góc tường, sau đó run rẩy lấy túi xách của
mình đem mọi đồ vật ra. Bên trong nhiều nhất là thuốc do bác sĩ kê cho Thẩm Vi, cô đã nhét hết thuốc vào túi quần của mình. Cô không biết vì sao mình lại làm vậy, có lẽ là một bản năng phản ứng với nguy hiểm. Cô lấy điện thoại ấn một nút.
‘Rầm’ một tiếng, bên ngoài có tiếng phá cửa, cô giật mình làm rơi điện thoại xuống đất.
Lại ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng đã bị phá tung ra.
“Thẩm Vi, sao cô không chạy nữa?”
Cô nghe được một giọng đàn ông lạnh băng, hơn nữa còn có tính trào phúng vô tình, đây không phải là tới ôn chuyện mà là tới trả thù.
Thẩm Vi cô gắng ngồi dậy, tầm mắt nhẹ nhàng dừng ở cửa phía sau, sau đó nhanh tróng thu lại ánh mắt, không để bất cứ kẻ nào phát hiện.
Cô nhẹ nhàng thở ra vài hơi rồi từ trên giường bệnh đi xuống.
“Các ngươi muốn thế nào?” Cô cười lạnh.
“Chẳng thế nào cả, chỉ có người không muốn cô được yên lành.” Một gã khác lên tiếng.
Đột nhiên Thẩm Vi cười, nhưng tiếng cười có chút thảm đạm. Không thể tưởng tượng được cô cố gắng lâu như vậy vẫn không thoát khỏi tay người phụ nữ kia. Tốt nhất là đừng cho cô nhìn thấy cô ta, tốt nhất là hãy giết cô ngay bây giờ, bằng không sẽ có một ngày cô nhất định sẽ khiến cô ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết, đau đớn tới chết.
Hai gã đàn ông đi tới xốc lấy vai Thẩm Vi đưa cô ra ngoài. Ánh mắt Thẩm Vi khẽ đảo qua cánh cửa kia có chút lo lắng.
Đừng ra Hạ Nhược Tâm, ngàn vạn lần đừng ra.
“Các anh muốn đưa chị ấy đi đâu?” Hạ Nhược Tâm bỗng chạy từ bên trong ra. Cô nắm chặt túi trong tay trừng mắt nhìn những gã đàn ông không biết từ đâu tới này. Bọn họ muốn mang Thẩm Vi đi đâu, cô ấy vẫn chưa khỏe, còn đang bị thương.
‘Còn một người,’ vài gã nhìn nhau, cũng hiểu thâm ý trong mắt đồng bọn.
“Chạy!” Thẩm Vi hét lên với Hạ Nhược Tâm. Hạ Nhược Tâm còn chưa kịp phản ứng đã thấy tê rân ở gáy, sau đó không còn chút ý thức nào. Thẩm Vi cũng bị như vậy.
***
Lúc Hạ Nhược Tâm tỉnh lại thì không biết đã qua bao lâu. Cô mở hai mắt, trước mắt là ánh sáng tối mờ, cô vươn tay sờ sờ xem có tìm được gì không, nhưng cô vừa tiến lên một đước liền cảm thấy mình dẫm vào thứ gì đó, tiếp theo là tiếng một người kêu lên.
Cô thấy căng thẳng, lúc này không dám lộn xộn nữa, bởi vì hình như cô vừa dẫm lên người khác.
Cô cẩn thận bò lại về chỗ lúc nãy của mình. Cô ôm chặt cánh tay mình, sự tối tăm khiến cô thấy áp lực, hô hấp đều khó khăn, không khí ngột ngạt hít thở không thông.
Lúc này đột nghiên có tiếng mở cửa truyền đến. Cánh cửa chậm rãi mở ra, ánh sáng đột nhiên tràn đến khiến cô đang quen với tối tăm nhất thời chưa thích ứng được.