Chương 857 cô như đắc tội cô gái gò má caoSau khi lục soát xong Hạ Nhược Tâm đứng sáng một bên, cô cùng một số người đã bị lục soát đứng ở một chỗ, vẫn duy trì tư thế của tù nhân rồi ngồi xổm xuống.
Người ngồi xổm bên cạnh cô chính là cô gái có gò má cao, cô ấy dường như cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi nhưng cũng có chút lo lắng sợ sệt.
Mà dường như cô ấy phát hiện được ánh mắt đánh giá của Hạ Nhược Tâm, sau đó cô xoay mặt đi, toàn thân im lìm.
Thẩm Vi cũng tiến lại, cô ngồi xổm trước mặt Hạ Nhược Tâm, mái tóc cắt ngắn nhìn rõ cả da đầu. Hạ Nhược Tâm sờ lên đầu mình, không biết mình lúc này bộ dáng có giống Thẩm Vi không, nơi này không có gương, cô không biết hiện giờ diện mạo của mình như nào. Nhưng mặc kệ là như nào, đẹp cũng vậy, xấu cũng thế, cũng không có ai ở đây để nhìn ngắm.
Tìm một vòng không thấy vàng, mụ béo liền mang theo những người kia đi, kết quả hôm nay toàn bộ các cô đều không có cơm ăn.
Hạ Nhược Tâm bắt đầu chú ý, cô gái gò má cao kia có lẽ cũng biết vàng của mình đã mất, đến nỗi bị ai cầm đi không biết cô ấy đoán là ai nhưng tầm mắt cứ dừng trên ngươi Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, tiếp tục chú ý tới chân tay của mình, nhưng cảm giác điều này trong mắt người khác chính là giấu đầu lòi đuôi.
Cô gái gò má cao lộ rõ vẻ phẫn hận trên mặt nhưng lại không biểu hiện với bất cứ ai, cô ấy vẫn mỗi ngày đều đến sông đào cát, không nói một lời, làm việc cũng không lười biếng.
Vận may của Hạ Nhược Tâm không tồi, cô lại tìm thấy một hạt vàng nhỏ giao nộp, đương nhiên cô lại đổi lấy giấy về sinh cùng một hộp kem đánh răng nhỏ, thế này là đủ cho hai cô dùng tới mấy tháng.
Sau đó không lâu Thẩm Vi cũng tìm được một hạt vàng, cô đổi lấy một món ăn, hai người thừa dịp lúc nghỉ ăn cơm đem cất những đồ này, cũng đem đồ ăn ăn hết vào trong bụng.
Hiện tại ở nơi này đồ vật đặt ở đâu cũng không an toàn, chỉ có giấu ở bụng.
“Cô gái kia vì sao cứ nhìn em?”
Thẩm Vi cầm lấy cái thìa, chỉ cô gái gò má cao cách đó không xa. “Chị đã phát hiện không ít lần, như thế nào em lại kết thù với cô ta?” Cô càng nghĩ lại càng không nghĩ ra.
Hạ Nhược Tâm dường như mọi lúc đều ở bên cạnh cô, ngày thường cũng không nói chuyện với người khác, các cô hai người thành một nhóm, không phải là bang phái gì, chỉ là nơi này đều không phải cùng một quốc gia, với người ở quốc gia mình tự nhiên thân cận một chút, huống chi Thẩm Vi cùng Hạ Nhược Tâm vốn đã thân nhau.
“Chị nói ai?” Hạ Nhược Tâm ăn một miếng bánh bột ngô, cố gắng nhai rồi nuốt xuống.
“Chính là cô gái có gò má cao kia?”
“Đúng vậy.” Thẩm Vi cẩn thận đánh giá, đúng thật cô gái kia có xương gò má cao. Thật đúng là tốt, rất dễ nhận ra, cũng không phải là một khuôn mặt quá khác biệt nhưng có thể nhận ra nhờ gò má.
“Cô ấy à?” Hạ Nhược tâm lại cắn một miếng bánh bột ngô, bụng cô vẫn kêu ọc ọc đói.
“Nói thì có chút dài,” Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, hạ nhỏ giọng cũng tránh để người khác nghe thấy.
Cô kể vào buổi tối cô không ngủ được, sau đó có chuyện có người trộm túi vang, còn có chuyện cô gái gò má cao rất ít nộp vàng nói cho Thẩm Vi, cho nên cô nghĩ, lúc này trên người cô gái gò má cao hẳn cũng có một ít vàng.
“Chị nói
xem giữ lại vàng thì có ích gì, có thể ăn, có thể uống không?” Hạ Nhược Tâm không hiểu được cô gái gò má cao nghĩ cái gì mà lại giấu đi chứ không đem đổi lấy đồ vật, rồi cuốc cùng lại thành quà tặng cho kẻ khác.
“Cô ta giữ lại là muốn chạy trốn?” Thẩm Vi liếc mắt một cái liền biết các cô muốn gì.
“Chạy dễ dàng thế sao?” Hạ Nhược Tâm không được coi là phụ nữ lợi hại, nhưng cô cũng không cho rằng có thể dễ dàng chạy trốn như vậy. Các cô ở chỗ này ngoại trừ đãi vàng lại đãi vàng, thế giới bên ngoài thật sự các cô dốt đặc cán mai, vậy thì lấy cái gì mà chạy?
“Ăn cơm thôi, đừng nghĩ nhiều.” Thẩm Vi xoay người, đưa mắt nhìn bãi cát rộng bát ngát, không biết vì cái gì gương mặt trầm ngâm lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn không biểu lộ cái gì.
Hạ Nhược Tâm bê bát lên ăn miếng cơm cuối cùng vào trong bụng. Ở chỗ này các cô có thể chờ mong cũng chính là một ngày ba bữa, nếu không có một ngày ba bữa thì các cô ai có thể sống để đi xuống.
Đột nhiên cô nhận một cái nhìn ác ý, cô quay đầu lại, cô gái gò má cao vừa rồi nhếch miệng lên còn chưa hạ xuống, rất mau cô ta giả dạng làm như không có việc gì, tiếp tục làm chuyện khác.
Hạ Nhược Tâm buông bát trong tay xuống, cô hơi nhíu mi, dường như cô nhận được sự cảnh cáo cùng hận ý từ cái nhìn lạnh lùng của cô gái gò má cao.
Có điều Hạ Nhược Tâm không biết được mình đã đăc tội với cô ta ở chỗ nào. Ngày thường bọn họ chưa hề giao tiếp qua với ai, sao cô có thể đắc tội với người khác.
Cô cũng không đem chuyện này giữ trong lòng, chỉ luôn kiểm kê gia sản của cô cùng Thẩm Vi. Giấy vệ sinh có ba cuốn, bàn chải đánh răng cùng kem đánh răng cũng đều có, về sau nếu đào được vàng có thể lại đổi thêm một ít, sau đó đều dùng đổi thành cơm.
Tuy rằng bọn họ ở chỗ này vẫn vất vả, nhưng Hạ Nhược Tâm thật sự thấy so với tưởng tượng của cô thì tốt hơn nhiều, ít nhất vẫn có chút khen thưởng. Nhưng cô cũng biết kỳ thật cũng chính là biến tướng để các cô có động lực làm việc, ngày thường đều chỉ cho các cô ăn no ba phần rồi lại quăng ra ngoài làm việc, như vậy các cô sẽ phải làm việc để cố gắng một phần biến thành ba phần.
Buổi tối hôm này cô ngủ rất sớm, kỳ thật cũng rất mệt mỏi. Gần đây bắt đầu quen với thói quen sinh hoạt nơi này, cũng không suy nghĩ nhiều, ban ngày mệt mỏi cả ngày, tới tối chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Ban đêm gió lạnh như mùa đông, ban ngày nóng nực như mùa hẹ, buối tối tựa như cuối thu. Nếu không có giường chăn ở chỗ này không biết đã có bao người bị đông chết.
Hạ Nhược Tâm kéo tấm chăn mỏng của mình lên, dường như đôi môi không còn vẻ tươi tắn của cô nỉ non nói gì đó, có khả năng là đang nói mơ.
P/s: Nếu tối nay mình không đăng kịp thì cho mai mình đăng bù nha.