Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Ai sẽ tìm các cô


trước sau

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 865: Ai sẽ tìm các cô

“Con gái anh rất đáng yêu.” Tam ca tiếp tục nói. “Có điều tình tình hơi bướng, khuôn mặt giống hệt mẹ nhưng tính cách lại giống anh.”

“Phải không?” Sở Luật nhớ tới con gái mình, xác thật có khi tính tình giống anh, cùng quật cường giống anh, kiên định cũng giống anh, cũng không chịu thua giống anh, có điều dù sao cũng là con gái, vẫn có chút mềm mại của bé gái.

“Cháu sao rồi?” Tam ca lại ăn một miếng bột ngô, câu được câu không nói chuyện với Sở Luật.

“Cũng coi như vẫn tốt.” Anh nhắm mắt lại, không có khẩu vị gì. Thật sự chưa rời xa bao lâu anh đã rất nhớ tiểu gia hỏa. Không biết con có ngủ không, có ăn cơm không, có nhớ người cha này không.

Tam ca không khỏi cười thành tiếng, cũng nghĩ tới tiểu gia hỏa kia. “Con gái anh hồi đó ở chỗ tôi, tôi đều bị bé bắt lăn lộn chơi đùa. Lúc này nhớ tới mới thấy có đứa con gái thật thích, khó trách tất cả mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha.”

“Cảm ơn.” Sở Luật mở hai mắt, một câu cảm ơn này anh sớm phải nói.

“Không cần.” Tam ca dựa lưng vào mặt tường phía trên. “Nhược Tâm là bạn Thẩm Vi, cũng là bạn của tôi. Hơn nữa lúc này chính là cô ấy đã cứu Thẩm Vi, câu cảm ơn này có lẽ phải là tôi nói mới đúng.”

Hai người lần thứ hai trầm mặc, từng người theo đuổi suy nghĩ riêng, tiếp tục ăn bánh ngô của mình. Thật ra bọn họ đều không thấy được hương vị gì.

***

Lúc này đã là cuối thu, trong gió đang mang theo không ít hơi lạnh.

Hạ Nhược Tâm mím môi, quả nhiên nơi này so với suy nghĩ của cô lạnh hơn nhiều. Ban ngày nhiệt độ khoảng 20 độ, nhưng buổi tối hoặc sáng sớm có khi chỉ 0 độ, nước sông tuy chưa đóng băng nhưng đã lạnh thấu vào trong xương.

Cô thật lâu không dám xuống nước, nếu đi xuống các cô sợ là chân cũng bị đông mà lìa ra. Người nơi này càng ngày càng ít, đã có vài người chết, bị bệnh cũng không ít, nhưng cũng có thêm mấy người tới. Vốn dĩ cô tưởng không có đàn ông, kết quả hiện tại có thêm mấy gã đàn ông, cô vốn đang lo lắng đàn ông xuất hiện có thể gây phiền toái không, chỉ là cô thật sự suy nghĩ nhiều, quá nhiều.

Mọi người đều nói phải luôn làm ấm ham muốn, nhưng mỗi ngày ngâm mình trong nước lạnh như vậy không ai còn có tâm tư ấy.

Hạ Nhược Tâm vẫn còn do dự, kết quả bị người từ phía sau đẩy, bùm một cái cô trực tiếp bị đẩy xuống sông, quần áo trên người đều ướt đẫm.

Cô bò từ lòng sông lên, đông lạnh run bần bật. Thẩm Vi xuống nước, chân vừa chạm vào nước toàn thân cũng rùng mình một cái.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Thẩm Vi thấy Hạ Nhược Tâm bị ướt toàn thân, không biết là do lạnh hay tức giận, hàm răng đánh vào nhau cầm cập.

“Không để ý.” Hạ Nhược Tâm lau nước trên mặt mình, nửa cánh tay đã bị lạnh mà sưng lên, cảm giác của cô chưa mất, tri giác cũng còn tồn tại, chỉ là càng ngày càng trì độn.

Toàn bộ da tay, còn có chân cũng bị nứt da, cứ tiếp tục như vậy, người bị kéo ra ngoài tiếp theo có khả năng sẽ là cô.

Mấy hôm trước đã chết vài người. Ở chỗ này mạng người thật sự không đáng giá tiền, bọn họ không có một chút được tôn trọng. Nơi họ sống là một nơi không có ai quản lý, quốc gia tìm không thấy bọn họ, nhân thân cũng là tìm không thấy, khả năng người ở đất nước này cũng không biết bọn họ sống ở đây.

Nếu không phải có người chủ động tới đây tìm, có lẽ cả đời này bọn họ trốn khỏi nơi này một ngày chính là chờ cái chết đến trong một ngày.

“Thẩm Vi! Em cứ có cảm giác chúng ta ngày càng ít cơ hội rời khỏi đây.”

“Có lẽ người tiếp theo bị khiêng đi chính là em.”

Hạ Nhược Tâm dùng ngón tay cầm lấy ca xúc cát, ngón tay run rẩy không ngừng, rõ ràng rất lạnh, thậm chí còn
sắp không cảm giác được chính tay của mình.

Môi thâm tím của Thẩm Vi cũng mím lại. “Em còn tin có người vượt xa xôi vạn dặm tới đây cứu em sao?”

Hạ Nhược Tâm hơi ngừng tay đãi cát một chút. “Em không biết, nếu có thể tới cứu em, không buông tay em, em tin chỉ có anh ấy.”

“Sở Luật?” Thẩm Vi trả lời thay cô.

“Dạ.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng trả lời. Trước đây cô không tin người đàn ông này, anh nói cái gì cô cũng không tin, nhưng khi Thẩm Vi hỏi cô về vấn đề này là lúc trong đầu cô trước tiên nghĩ tới, cũng là xuất hiện duy nhất hình bóng anh.

Nhưng anh sẽ đến cứu cô sao, thật sự sẽ đến sao?

“Thẩm Vi, chị thì sao?” Cô hỏi lại Thẩm Vi. Kỳ thật cô không cách nào trả lời được vấn đề này, rốt cuộc mặc kệ là các cô tự chạy hay để người khác tới cứu đều quá ư mù mịt. Có lẽ hai người bọn cô chỉ có thể ở chỗ này chờ chết, mội ngày tới là một ngày bi ai, một ngày bi ai là sống thêm được một ngày.

“Chị…” Thẩm Vi hiện tại vẫn có thể cười được, nhưng khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều, lúc này rốt cuộc đã không nhìn ra được khuôn mặt tươi đẹp trước kia. Thật ra hiện tại Hạ Nhược Tâm cũng không khác mấy, nửa người nửa quỷ.

Thẩm Vi cúi đầu. “Chị còn không nghĩ đến, bởi vì chị thật sự tìm không ra được tới lúc này còn ai có thể không buông tay, còn sẽ đi tìm chị.”

“Tam ca đâu?”

Hạ Nhược Tâm đề cập tới tên Tam ca, tuy rằng cô không biết quan hệ của Thẩm Vi và Tam ca là quan hệ gì.

“Tam ca…” Thẩm Vi cười cười.

“Chị cái gì cũng không cho anh ấy, em nói trên đời sẽ có người đàn ông ngốc nghếch như vậy sao?”

“Có lẽ thật sự có.” Hạ Nhược Tâm không xác định. Cô cúi đầu, giá táp vào mặt cô, cái lạnh lẽo của nước sống như muốn phá hủy đôi chân của cô, mà lúc này cô nghe được tiếng Thẩm Vi lẩm bẩm.

“Nếu Tam ca thật sự tới tìm chị, chị sẽ gả cho anh ấy.”

Hạ Nhược Tâm khẽ cắn bờ môi dường như đã không còn cảm giác của mình. “Nếu thật sự Sở Luật tới tìm em, mọi chuyện trước kia em cũng sẽ không nghĩ tới nữa, có lẽ em cũng có thể gả cho anh ấy, tuy rằng anh ấy tam hôn*.”

*tam hôn: Mình không hiểu rõ ý nghĩa lắm, có lẽ có chút giống câu quá tam ba bận ở Việt Nam nhưng mang ý nghĩa kiêng kị.

Nhưng nghĩ tới nơi này, cô liền cảm thấy mình có chút mơ mộng hão huyền. Đúng vậy, có lẽ cuối cùng chờ các cô không phải là điều gì khác, mà chờ các cô chính là tiếng gọi của chết chóc trong tương lai.

Cho tới giờ các cô còn tồn tại được là trời chưa có lạnh lắm, nếu không không đến mấy ngày các cô cũng sẽ bị đông chết, giống như cả đám, vào lúc nửa đêm, cô nghe được có người khóc. Thật sự cô cũng muốn khóc.

Chỉ là khóc thì có lợi ích gì.

Ở chỗ này chỉ có hai con đường để lựa chọn. Đó là ở nơi này kéo dài hơi tàn, khổ một ngày vẫn là thêm một ngày, ăn nhiều được một ngày cơm, còn lại chính là phải chết, chỉ có như vậy mới có thể vĩnh viễn rời khỏi nơi này, đương nhiên cũng là vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện