Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 873: Đánh người đánh mặt.Đều nói ‘đánh người không vả mặt, bóc người không bóc chỗ yếu’, huống chi lại là cháu ruột của mình. Hiện tại Tống Uyển đem câu khắc nghiệt này nói ra không phải nghi ngờ Tô Vân Phỉ như bị một nhát dao vào trong tim. Kỳ thật bọn họ đều biết Đỗ Tĩnh Đường có xu hướng giới tính khác bình thường, có điều cả nhà đều biết mà không nói chuyện này, cũng không có khả năng sẽ có người đem chuyện này nói thẳng vào mặt như vậy.
Nhưng hiện tại, Tống Uyển lại nói ra, nói không một chút khách khí, lại nói bằng ngữ khí như vậy, khắc nghiệt như vậy, không niệm tình cảm như vậy.
Đây chính là cháu ruột, là cháu ruột của chị ta, sao chị ta có thể, sao có thể.
“Đi, chị cút đi!” Tô Vân Phỉ chỉ ra bên ngoài. “Các người lập tức cút đi cho tôi, không được tới nhà của tôi, nhà tôi cũng không có người thân thích như vậy, còn có không biết đứa mồ côi từ đâu tới đây, lập tức đi cho tôi.” Bà ôm Tiểu Vũ Điểm chạy về phòng mình, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa, còn Tống Uyển cứ đứng cứng đơ như vậy ở nơi đó.
Bà vừa rồi đã nói gì?
Ba nâng tay phải mình lên, đầu ngón tay hơi tê tê, có một chút chết lặng khó có thể tiêu tán.
Bà kéo tay Sở Tương đi nhanh ra ngoài gần như trốn chạy khỏi nơi này. Lâm Thanh buông bút trong tay xuống, nó nằm xuống bàn, ngón tay cũng khẽ di trên bàn tạo ra một tiếng động, âm thanh này rất chói tai, giống như nó đang hưởng chụ. Một chút lại một chút nở ra, nó đang cười.
“Quả Nhi, em có thấy âm thanh này rất êm tai không, nếu em còn ở đây nhất định sẽ thích đúng không, thích giống anh…”
Ở trong phòng, Tô Vân Phỉ vừa ôm Tiểu Vũ ĐIểm vừa òa khóc, Tiểu Vũ Điểm đưa tay lên lau nước mắt cho Tô Vân Phỉ: “Bà đừng khóc, Tiểu Vũ Điểm thổi phù phù sẽ không đau.”
Tô Vân Phỉ vẫn khổ sở rơi nước mắt, sự nhục nhã này, sự đau đớn này, cái tát vào mặt này thật sự rất đau.
Lúc Đỗ Bân cùng Đỗ Tĩnh Đường biết chuyện này, hai cha con đều cả kinh.
“Ba, con…” Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy yết hầu mình đắng chát, anh nói không nên lời, cũng không có chỗ dung thân.
Đỗ Bân cũng không mắng con trai, chỉ vươn tay vỗ nhẹ bờ vai của anh.
“Chuyện của con cả cha và mẹ đều biết, cũng đã chuẩn bị tâm lý, chỉ không nghĩ tới cô của con lại nói ra trước mặt mẹ con như vậy. Thật sự mẹ khổ sở không phải bởi vì chuyện của con, mà bởi vì bị người khác đánh vào mặt. Con cũng biết tính tình của mẹ con, từ trước đến nay cũng đều hiếu thắng, lúc này đây thật sự là khiến bà ấy đã chịu đả kích không nhỏ.”
“Ba, con xin lỗi.” Đỗ Tĩnh Đường cúi đầu, kỳ thật anh mới là không chỗ dung thân.
“Để ba đi xem mẹ con thế nào đã.” Đỗ Bân than một tiếng. Ông không thể mắng con trai, việc này cũng không thể trách nó, có lẽ chỉ có thể nói con trai bọn họ đã đầu thai sai. Trước kia ông thấy con còn nhỏ, cho nên phải trái gì đều không nói chuyện với con, nhưng vấn đề so với suy nghĩ của ông còn nghiêm trọng hơn. Nhiều năm qua đi, kỳ thật ông cũng hiểu được rõ vấn đề.
Chỉ là đã chấp nhận và vẫn yêu thương con khác với việc bị người khác đem chuyện này ra sỉ vả.
Đỗ Tĩnh Đường cứ nhìn Đỗ Bân như vậy, bàn tay đặt bên người anh đã nắm chặt. Lần đầu tiên anh có loại cảm giác bất lực.
Đỗ Bân mở cửa ra, Tô Vân Phỉ vẫn đang ôm Tiểu Vũ Điểm đã ngủ, đôi mắt bà ngây ngốc không biết đang nhìn cái gì.
“Vân Phỉ…” Ông gọi tên vợ mình.
“À, ông đã về.”
Tô Vân Phỉ lấy lại tinh thần, cười với ông, nhưng nụ cười này có chút mệt mỏi.
“Ngủ rồi?” Đỗ Bân đi tới ngồi bên cạnh bà, rõ ràng đứa bé
trong lòng Tô Vân Phỉ đã ngủ rồi. Đứa trẻ nho nhỏ nằm ngoan ngoãn, rất khó tưởng tượng chỉ sau mấy năm nữa bé sẽ thành một cô nương, bọn họ muốn ôm trọn cũng rất khó.
“Ông xem đi.” Tô Vân Phỉ cẩn thận lôi tay Tiểu Vũ Điểm ra.
“Sao lại sưng như vậy?” Đỗ Bân cũng khiếp sợ, tay đứa nhỏ này rõ ràng bị sưng lên to bằng củ cải, lúc ông đi không phải vẫn tốt sao.
Tô Vân Phỉ đột nhiên nở nụ cười cay đắng.
“Chị của ông làm, tôi thấy có khi một ngày nào đó cháu sẽ bị Sở Tương kia hại chết.”
Đỗ Bân than một tiếng, ông cũng không biết rốt cuộc Tống Uyển trúng độc gì của Sở Tương, ngay cả đứa trẻ còn nhỏ như vậy cũng có thể xuống tay đánh. Chẳng lẽ thật sự bởi vì có Sở Tương cho nên những người khác, mặc kệ có phải ruột thịt hay không đều không quan trọng, đều có thể làm tổn thương sao, bao gồm cả cháu ngoại, cháu ruột mình.
“Tôi hiện giờ cuối cùng cũng hiểu được,” Tô Vân Phỉ dựa đầu vào vai của chồng, “vì sao A Luật trước khi đi lại muốn gửi Tiểu Vũ Điểm ở nhà ta, lại còn dặn không để cho chị ấy biết, liền tính có biết cũng không cho chị ấy thấy Tiểu Vũ Điểm.”
Đỗ Bân nhìn đứa trẻ nho nhỏ trong lòng bà, ông lắc đầu, cứ tiếp tục như vậy e rằng quan hệ của hai nhà bọn họ cũng đi xuống theo.
“Vân Phỉ, Tĩnh Đường con nó…”
“Tôi biết, ông không cần phải nói.” Tô Vân Phỉ vươn tay lấy búp bê Tiểu Vũ Điểm vẫn ôm. “Chúng ta tuy rằng không phải cha mẹ quá cởi mở, nhưng quả hôm nay tôi lại có suy nghĩ, cả đời người thật ra rất ngắn ngủi.”
“Ai biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, Nhược Tâm đã mất tích gần một năm, A Luật đi cũng được hai tháng. Ông nói xem, ngày mai còn có thể phát sinh chuyện gì, chúng ta có thể biết được sao, chúng ta có thể đoán trước sao? Mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên đi.”
“Yên tâm đi.” Đỗ Bân an ủi vợ. “Chị ấy có lẽ cũng chỉ nói như vậy, chắc bây giờ chị cũng đang hối hận.”
Tô Vân Phỉ hơi nhếch miệng, người có thể nói lỡ lần đầu tiên, nhưng lần thứ hai có phải sẽ không quá xa.
Bà chỉ hy vọng Sở Luật có thể đem được Hạ Nhược Tâm về, bằng không đứa nhỏ Tiểu Vũ Điểm này phải làm sao bây giờ? Tuy rằng Tống Uyển nói những lời đó thật đả thương người, nhưng cũng có một câu xác thật chị ấy nói đúng, Tiểu Vũ Điểm là con cháu Sở gia chứ không phải Đỗ gia.
Nếu như Sở Luật thật sự không trở về thì sớm hay muộn cũng có một ngày Tiểu Vũ Điểm sẽ trở lại Sở gia.
Có người bà như vậy thật sự cuộc sống của đứa nhỏ này sẽ không yên bình.
Bà bóp búp bê trong tay, búp bê có đôi mắt thật xinh đẹp, tuy rằng có chút cũ nhưng hiện tại vẫn có thể thấy được lúc trước con búp bê này sẽ đẹp như thế nào.
Đôi mắt búp bê vẫn cứ mở tho không nhúc nhích, trong bóng đêm, kia một phương sao trời dường như cũng mơ hồ nhòe đi.
[Mong các bạn share link gacsach truyện này để có nhiều người đọc hơn nữa nhé <3]
Sở Luật ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bầu trời không có sao, thỉnh thoảng gió mang theo mùi biển thổi tới mặt. Lúc này là hai tháng sau khi bọn họ đi, lần đầu tiên họ ra khỏi thuyền, cũng là hai chân của bọn họ lần đầu tiên đặt xuống mặt đất.