Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 875: Người làm ăn, có thể được không?“Đây là hệ thống định vị tiên tiến nhất hiện giờ.” Sở Luật lại bẻ gãy một nhánh cây. “Có thể định vị chính xác hoàn hảo vị trí của chúng ta bất luận ở đâu.”
Tam ca nắm chặt tay mình, trong lòng bàn tay cũng cảm giác cái hoa tai này thật sự không khác gì bình thường, thoạt nhìn thấy không cần phải để ý đến, thật không thể tưởng tượng được đây lại là thiết bị định vị. Sở Luật quả nhiên tài đại khí thô, thứ này cũng có thể có được. Hôm nay anh cuối cùng cũng mục sở thị được, đây chính là đồ trong quân đội, phải có chút phương pháp, có tiền cũng không mua được.
“Còn có…” Ngón tay Sở Luật lại đặt lên lỗ tai mình.
Tay anh sờ soạn mấy chỗ trong tai, sau đó lấy từ bên trong ra một thứ.
“Cái này cho anh.” Anh đem đồ trong tay ném cho Tam ca, Tam ca cũng không từ chối, liền nhận lấy.
Sở Luật lại đưa tay sang tai bên kia, sau đó lấy ra một cái khác.
“Đây là máy truyền tin, anh mang theo.” Nói, anh chuyển động một chút ngón tay sau đó đặt vào lỗ tai của mình, vừa lúc đặt vào bên trong liền truyền đến tiếng xẹt xẹt của sóng điện.
“Cách dùng rất đơn giản, ấn một chút chính là bật lên, ấn một lần nữa chính là tắt đi. Anh có thể liên lạc với tôi, đương nhiên tôi cũng vậy. Ấn hai cái có thể liên lạc với một người khác, người này tôi đã an bài lúc chúng ta đến đây, tôi mời anh ta không dễ dàng chút nào.”
“Đến khi tìm được người chúng ta sẽ liên lạc với nhau. Lúc nào anh cũng có thể gọi được người qua tai nghe, trong bất cứ tình huống nào anh ta đều có biện pháp, trên biển không phải là địa bàn của anh nhưng là địa bàn của anh ta.”
“Ai?” Tam ca nâng hai mắt, khẽ nhếch khóe môi, không giống như đang lo lắng.
“Anh ta tên Mạc Mính.” Sở Luật nói, lại đem tai nghe nhét lại vào lỗ tai của mình. Thứ này đã nhét vào rồi sẽ không dễ rơi ra ngoài, anh lắc lắc đầu, quả nhiên không tuột được, chỉ có điều bên trong lỗ tai bị cộm có chút không thoải mái.
Hai đồ vật đặc biệt này là anh lấy từ Mạc Mính, đương nhiên bao nhiêu tiền anh cũng không để ý, tóm lại chỉ biết giá trên trời.
“Mạc Mính…”
Giọng Tam ca dường như lạnh một chút, vẻ mặt của anh cũng biến đổi theo nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ.
“Sao vậy? Tam ca quen hắn sao?” Sở Luật nhướn mày, người kia không thích giang hồ, anh ta hình như có chút thù hận với giới giang hồ, có lẽ đã thành kẻ thù cùng Đường Tam.
“Có nghe nói qua.”
Đầu của Tam ca lắc lắc, máy truyền tin đã rất vững chắc trong tai, kích thước vừa phù hợp với lỗ tai, cũng không có khả năng dễ dàng rơi ra ngoài. Lúc này không ai biết khóe môi anh khẽ nhếch lên, đến tột cùng mới biết thế nào là châm chọc.
“Đúng rồi.” Tam ca chợt nhớ tới điều gì. “Thân thủ của anh không tồi, học được ở đâu?” Này không giống như Karate hay nhu đạo linh tinh, giống như đã có thời gian dài trải qua huấn luyện đặc biệt, bằng không anh cũng không yên tâm để Sở Luật là người làm ăn lại đi phụ trách một đường.
“Học trong quân đội.” Sở Luật nắm chặt cổ tay áo của mình, cũng đứng thẳng lên.
“Quân đội?” Tam ca hơi nhíu mày. “Không phải bộ đội bình thường chứ?”
“Ừ,” Sở Luật không giấu giếm, “tôi trải qua một năm bộ đội đặc công.”
Tam ca: “…”
Bọn họ không trì hoãn thời gian, Tam ca đi tới nơi buôn bán nô lệ ở phương bắc, còn Sở Luật đi tới đảo đào vàng không người quản. Với Tam ca các hoạt động ở nơi buôn bán nô lệ ở phương bắc tương đối quen thuộc, anh cũng từng đi vài lần, nhưng Sở Luật là dân làm ăn, theo như Tam
ca thì chỉ là người đọc sách, vai không thể gánh tay không thể vặn, tự nhiên sẽ phải đi tới nơi ít phúc tạp hơn kia.
Lý do của Tam ca làm Sở Luật có chút buồn cười, anh là văn nhân, anh nắm chặt cánh tay của mình, từng gân xanh nổi lên, tuyệt đối không ai cho rằng anh chỉ là một người đọc sách.
Tuy rằng anh không có giết người, có điều làm người sống không bằng chết thì lại là chuyện không phải ít làm. Đảo đãi vàng nho nhỏ anh còn không bỏ vào trong mắt.
***
Anh đặt tay trên lỗ tai, sau đó lấy ra cái tai nghe nhỏ, cái này trước nay đều không cần dùng tới, đương nhiên Tam ca nơi đó cũng giống vậy, chưa tới lúc bọn họ sẽ không liên hệ với nhau.
Tới lúc cần liên hệ có khả năng là mấy tháng sau.
Nhược Tâm, em có khỏe không…
Anh đặt tay lên đùi, sau đó nắm chặt.
Đừng từ bỏ, anh tin rằng mặc kệ có bao nhiêu khổ đau sóng gió em nhất định sẽ chịu được, có phải không?
Trong một con thuyền buôn, lại không gian tối đen không thấy năm ngón tay, một bàn tay không biết từ đâu đang duỗi đến, Sở Luật bỗng nhiên mở hai mắt, một chân tung lên, sau đó có tiếng rên rỉ thống khổ truyền đến.
Sở Luật nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên có chút vô tình.
Đánh anh chính là tới tìm chết.
Bóng tối yên lặng, bóng tối lạnh lẽo, cũng là bóng tối tàn nhẫn.
***
Lại một người bị khuân ra ngoài, là một người đàn ông mới tới chưa lâu, chịu không nổi thời tiết khắc nghiệt, còn có con sông lạnh thấu xương này. Người chết lúc khuân ra ngoài toàn bộ thân thể đã cứng đờ.
“Sao còn chưa ngủ?”
Thẩm Vi nằm xuống, toàn bộ xương cốt đều đau kèm theo tiếng rôm rốp.
“Em đang nghĩ…” Hạ Nhược Tâm với lấy gối. “Khi nào bị khuân ra ngoài sẽ là chúng ta, lúc đó bộ dáng sẽ như nào?”
“Chị cũng muốn biết.” Thẩm Vi ngáp một cái. “Có điều chị cảm thấy mạng của chúng ta cũng bền, sẽ không dễ dàng chết như vậy.”
“Thẩm Vi, ngày xưa của chị như nào?” Đột nhiên Hạ Nhược Tâm muốn nghe chuyện cũ, bằng không cô ngủ không được thì vượt qua đêm dài như nào.
“Em muốn nghe?” Thẩm Vi mở hai mắt, cho dù trong bóng đem cặp mắt kia vẫn có chút ánh sáng nhạt nhạt.
“Đúng vậy.” Hạ Nhược Tâm nở nụ cười, lúc này còn có thể cười được cũng không dễ dàng, nhưng các cô còn có thể cười được bao lâu, có thể có bao lâu liền dùng từng ấy đi.
Cô cũng thật muốn nghe chuyện của Thẩm Vi.
“Em sợ em lại không nghe có khi không còn cơ hội.”
Môi Thẩm Vi mấp máy vài cái, không biết phải bắt đầu từ đâu…
Một năm nọ, đúng vậy, vào một năm, cô cũng đã quên mất lúc ấy bộ dáng cô như thế nào, cô cũng đã quên cả ký ức lúc ấy.
Hình như lúc đó cô mới tốt nghiệp đại học, khi đó cô cũng ngây thơ đơn giản, cũng mơ mộng về một cuộc sống cổ tích. Gia cảnh nhà cô không tồi, từ nhỏ cha mẹ cũng không để cô chịu bất cứ khổ cực nào.
Sau đó cô cứu một người.
Mà người này lại hủy hoại cô, toàn bộ.