Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 887: Nguyện năm tháng bình yênCô là của anh, cánh tay cô cũng là của anh.
Anh không đồng ý thì đừng hòng ai nghĩ tới chuyện động vào cánh tay cô, động vào dù chỉ một sợi tóc của cô.
Anh suy nghĩ rất lâu, thậm chí cả đêm trằn trọc không ngủ, cuối cùng anh vẫn không muốn cô bị mất một cánh tay. Cánh tay này, bất luận phải trả giá thế nào anh nhất định phải giữ được cho cô, đời anh nợ cô quá nhiều, anh có thể bồi thường cho cô rất ít, mà điều cô muốn cũng không nhiều. Ít nhất, anh không thể khiến cô thành tàn tật.
Các bác sĩ đều rất khó xử, cánh tay này không phải nói giữ là có thể giữ. Bọn họ là bác sĩ chứ không phải thần tiên, bất cứ quyết định nào của bọn họ cũng đều muốn tốt nhất cho bệnh nhân, nếu mạng sống bệnh nhân gặp nguy hiểm thì giữ lại cánh tay có ích gì.
Nhưng Sở Luật lại rất kiên định, cuộc giải phẫu kia nói gì anh cũng không muốn làm, cũng không ký tên đồng ý phẫu thuật.
Hạ Nhược Tâm ngồi ngây ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như mặt trời rất đẹp, cô muốn ra chơi, muốn phơi nắng.
“Em muốn ra ngoài?” Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm, đặt tay cô lên đầu gối mình. Gần đây sự hoại tử ở tay cô đã chậm đi một chút, hiển nhiên là đã tốt hơn. Cũng là anh mấy hôm nay ngày đêm không ngủ không nghỉ chăm sóc, một ngày bôi lên hơn mười loại thuốc, bằng không cô cũng không có dễ dàng tốt lên như vậy.
“Ừ, có chút.” Hạ Nhược Tâm nheo hai mắt lại, đã lâu không được phơi nắng. Lúc đào vàng dưới sông phơi nắng đó là nóng, cái cảm giác chân lạnh ngắt mà lưng đổ mồ hôi quỷ dị vô cùng, khiến người chịu đựng được đều rất khó khăn.
“Vậy thì ra ngoài đi.” Sở Luật vươn tay sửa sang lại tóc cho cô. Đã có người cắt lại tóc cho cô, tuy rằng vẫn còn ngắn nhưng đã dễ nhìn hơn, không đẹp cho lắm nhưng so với mái tóc chó gặm thì hiện giờ cũng có thể đi ra ngoài gặp mọi người.
“Vâng.” Hạ Nhược Tâm nở nụ cười, ánh mắt cô vẫn dịu dàng như lúc ban đầu. Không biết đã trải qua những gì, hiện tại cô chỉ nghĩ đơn giản là đã sống sót dù tầm mắt cô thi thoảng vẫn nhìn tới cánh tay.
Cho dù không giữ lại được cánh tay này.
Cô ngồi trên xe lăn, trên đùi là một chăn lông mềm mại, đồ của đất nước này. Lúc này mặc dù ánh nắng rất mãnh liệt nhưng lại không quá nóng bức, ngược lại ánh nắng chiếu lên người rất thoải mái, cô nheo đôi mắt lại, nắng ấm qua khe hở của tán cây chiếu xuống làm tóc cùng hàng mi dài của cô tựa như nhiễm một chút màu giấy thiếc nhàn nhạt.
Sở Luật đi tới, đem một ly trà sữa đặt vào tay cô. Cô nắm chặt, xuyên qua ly là một hương vị ấm áp.
“Mới mua, em nếm một chút.”
Anh ngồi bên cạnh cô, cũng có chút hưởng thụ phút giây yên lặng này. Không có công việc, không nghĩ tới điều gì, chỉ ngồi ngây ngốc như vậy, nguyện năm tháng bình yên.
Hạ Nhược Tâm nâng cái ly lên đặt ở trước mặt mình, bên trong ly nồng đậm mùi sữa.
Cô uống một ngụm, có hương vị dâu tây, ngọt ngào ê ẩm, có hoa quả ngọt lành, cũng có sữa bò thơm mềm. Uống vào trong miệng, hương vị quả không tồi để hưởng thụ.
Hạ cái ly xuống, cô đặt tay lên đầu gối, nhắm mắt lại muốn ngủ một chút. Tay cô vẫn nhẹ nhàng cầm lấy cái ly không bỏ.
Cô muốn nhìn, muốn cảm nhận bằng cánh tay mình nhiều thêm một chút, muốn có thêm mấy ngày dù biết rằng dẫu có thêm mấy ngày cũng sẽ tới lúc phải mất đi.
Ánh mắt Sở Luật hơi tối lại, sau đó vươn tay đặt lên tay trái cô.
“Sẽ không sao, tin anh, nhất định sẽ không
sao cả.”
“Đúng vậy, sẽ không có việc gì.” Anh thề, dùng toàn bộ lời thế của anh, bất luận như nào anh cũng sẽ giữ lại cánh tay này cho cô.
***
Lại một lần bác sĩ đem bệnh án đặt ở trước mặt Sở Luật.
“Sở tiên sinh, cánh tay bệnh nhân đã không thể chờ thêm nữa, mong anh sớm quyết định.”
“Tôi sẽ không đồng ý cắt tay.” Sở Luật đứng lên, cự tuyệt từ ‘cắt tay’ này, cũng không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan tới cắt tay.
Bác sĩ chỉ có thể cầm bệnh án đưa mắt nhìn người bên cạnh.
“A lô, Mạc Mính, lần này cảm ơn anh.”
Sở Luật dựa lưng vào tường, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay.
“Khi nào bọn họ có thể tới? Ừ, tôi bên này sẽ cố hết sức, cảm ơn anh.”
Anh ngắt cuộc gọi, cũng không thấy nhẹ nhàng thêm chút nào. Anh nhờ Mạc Mính tìm giúp anh vài bác sĩ chỉnh hình có tiếng, Mạc Mính thật sự tìm được cho anh, nhưng anh cũng không biết những người bác sĩ này liệu có giúp được cánh tay của Hạ Nhược Tâm không.
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ có một tia hi vọng anh cũng sẽ không từ bỏ.
***
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng mở hai mắt, chuyện đầu tiên cô làm là nhìn xem cánh tay có còn ở đó hay không, tuy biết rằng sẽ sớm không còn nhưng cô vẫn thật sự không tha, cũng thực sự sợ hãi lần tiếp theo mình tỉnh dậy đã thành một đại hiệp chụt tay, mà cô không có võ công, cả đời này không có khả năng trở thành đại hiệp, cũng chỉ là một bụi rậm trong thế giới mênh mông này thôi.
Cửa đột nhiên có tiếng động, cô xoay người, cũng đem sự khổ sở vừa rồi trong mắt giấu đi.
“Ăn cơm thôi.” Sở Luật đi nhanh tới đem đặt hộp cơm lên bàn. “Anh tìm được một cặp vợ chồng người Hoa nấu ăn rất ngon, đều là các món em thích ăn.”
Sở Luật bày đồ ăn trước mặt Hạ Nhược Tâm.
Có thể ở quốc gia lạ lẫm này được ăn một món quen thuộc thật sự không phải dễ dàng, hơn nữa đây chỉ là một quốc gia nhỏ, nhất định anh đã phí không ít công sức mới tìm ra.
“Kỳ thật không cần phiền phức như vậy, em không kén ăn.” Hạ Nhược Tâm cầm lấy đũa, tuy nói vậy nhưng khi cảm nhận được hương vị quen thuộc cô vẫn không chống đỡ được sức hấp dẫn của món ăn này.
Cô gắp một ít đồ ăn đưa vào miệng, khóe mắt cũng cay cay.
“Rất ngon.” Cô vội vàng nuốt miếng cơm, đồng thời cũng nuốt nước mắt sắp trào ra.
“Vậy em ăn nhiều một chút.” Sở Luật ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng gắp thêm đồ ăn cho cô. Anh không nói nhiều nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, anh cũng không hay cười, vốn tính cách anh như vậy, nhưng đôi mắt đen vẫn luôn lạnh lùng đã bắt đầu long lanh.
“Được a.” Hạ Nhược Tâm lại cầm đũa, tổng cộng đã ăn được hai bát cơm. Đã về được một thời gian, tuy rằng chưa khiến cô có da có thịt nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là, hai người bọn họ lại đều im lặng không đề cập tới chuyện cắt bỏ cánh tay.