Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 895: Anh ta kia rất nguy hiểm
“A lô!” Thẩm Vi mở mắt. “Em về rồi à?” Giọng của cô có chút không rõ ràng, có lẽ mới ngủ dậy, hoặc có lẽ còn chưa ngủ.
“Em vừa mới về.” Hạ Nhược Tâm nắm chặt điện thoại trong tay, chuyện này cũng không biết có quan trọng hay không, phân vân nên hỏi hay đừng hỏi.
“Nói đi, có chuyện gì?” Thẩm Vi ngồi thẳng thân mình, cũng cảm giác được Hạ Nhược Tâm có chuyện muốn hỏi cô.
Sau đó không lâu, trong một quán trà yên tĩnh.
Thẩm Vi rất thích nơi này, cô ngồi dậy tự mình rót cho Hạ Nhược Tâm một cốc trà ngon.
Động tác của cô rất ưu nhã không kém Hạ Nhược Tâm, nhìn động tác này không khó để nhận thấy trước kia cô cũng là một vị danh kim tiểu thư, thế gia thục nữ, chỉ là không biết như thế nào lại lưu lạc tới đó, lại có người truy đuổi.
Hạ Nhược Tâm nâng cốc trà Thẩm Vi vừa rót, cùng uống với nhau. Giữa các cô vốn đã là bạn tốt, sau chuyện ở bãi vàng tình bạn lại càng khăng khít hơn một ít.
“Ở nơi đó em gặp một người.”
“Ừ…” Thẩm Vi nhẹ nhàng đáp lời, cô ngồi quỳ trên mặt đất, nhẹ xoay xoay cốc trà trong tay, thoạt nhìn có vẻ không quá thích đề tài này.
“Em gặp một người đàn ông.”
“Ừ…” Thẩm Vi vẫn không phản ứng gì.
“Cổ tay anh ta có nửa viên đậu đỏ.”
Dường như tay Thẩm Vi bóp chặt cốc trà hơn một chút, sau đó cô đưa cốc trà lên môi, trà vẫn còn nóng nhưng cô uống mà không nhận ra.
“Anh ta nói anh ta tên Mạc Mính.” Hạ Nhược Tâm tiếp tục nói.
Thẩm Vi nhẹ nhàng nhìn cô: “Em muốn biết chuyện gì?”
“Em không muốn biết gì.” Hạ Nhược Tâm không có hứng thú hỏi chuyện người khác muốn giấu. “Em chỉ muốn chị cẩn thận một chút, em cảm thấy…” kỳ thật cô cũng không biết cảm giác của mình đùng hay không, “anh ta rất nguy hiểm.”
“Chị biết rồi.” Thẩm Vi nhẹ nhàng cắn môi, cũng là xé đau tâm của mình. So với người khác cô lại càng đã biết, càng hiểu biết người đàn ông kia có bao nhiêu nguy hiểm, vì anh ta cô đã vạn kiếp bất phục. Hiện tại cô còn mạng sống này vẫn là nợ Tam ca, cô sẽ không lại ngu ngốc đem mạng sống duy nhất của mình cho gã tồi vương bát đản.
*vương bát đản: chương trước mình dịch là tên riêng, giờ mới biết chắc là tích, tên nhân vật nào đó vốn rất lưu manh. Tra nam = gã tồi, vương bát đản = lưu manh nha mọi người.
“Anh ta nói…” Hạ Nhược Tâm thật sự không biết những lời này có nên nói hay không.
“Anh ta nói gì?” Thẩm Vi dường như một chút cũng không thèm để ý, nhưng đôi mắt vốn sáng ngời lúc này có chút ảm đạm, không biết là do ánh sáng mờ từ cửa sổ vào hay do tâm của cô.
“Anh ta nói…” Hạ Nhược Tâm hơi dừng lại, rồi mới chậm rãi nói. “Nửa hạt đậu đỏ là vợ của anh ta lưu lại.”
Lúc ấy ánh mắt người đàn ông kia nhìn hạt đậu đỏ rất âu yếm, nhưng cô có thể nhận ra có chút thâm tình phía sau, là kiểu đau thương không thể vãn hồi.
Cô chỉ muốn tới cảnh báo cho Thẩm Vi một tiếng, người đàn ông kia rất nguy hiểm.
“Vợ?” Thẩm Vi đột nhiên cười.
“Nhược Tâm, em thấy chuyện này có đáng chê cười không?”
Hạ Nhược Tâm lại cười không nổi, cô không có cảm giác có điều gì chê cười, bởi vì cô không biết hết chuyện quá khứ, giống như nhiều người không biết được chuyện cô và Sở Luật trước đây. Chẳng lẽ quá khứ của cô cũng là buồn cười sao?
Nếu là buồn cười, kỳ thật cũng rất buồn cười.
Thẩm Vi cười đủ rồi, cô ngồi nhích lại gần bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cái cốc trên bàn, không thành khúc, không thành nhịp, giống như đơn âm tiết, từng tiếng thê lương.
“Nhược Tâm, em sẽ sống cùng Sở Luật không?”
Môi Hạ Nhược Tâm khẽ động một chút, vấn đề này cô không biết. Sao lại vậy, cô tới đây nói chuyện của họ Thẩm, cuối cùng lại thành ra nói chuyện của cô.
“Anh ta cũng không phải quá tệ.” Thẩm Vi không đứng dậy, vẫn duy trì động tác như vậy. “Tha thứ không khó, khó chính là ở bên nhau.”
Hạ Nhược Tâm nâng cốc trà sứ lên, cô
ngồi xuống một bên, bắt đầu tự hỏi theo như lời nói của Thẩm Vi. Tha thứ rất dễ dàng, nhưng ở bên nhau thì lại cần nhiều dũng khí, mà cô không xác định được chính mình liệu có lại dám mạo hiểm một lần.
Tuy rằng biểu hiện của anh rất tốt, nhưng có một số việc cô lại thật sự không dám đánh cược. Có lẽ ngày đó ở đảo đãi vàng cô đã nghĩ tới, nếu có cơ hội cô sẽ gả cho anh, chẳng sợ anh tam hôn, chỉ khi cô đã về rồi mới phát hiện, đôi khi hiện thực lại rất phức tạp.
Cô không nhận ra lúc này tâm cô đã hơi buông lỏng, đã có hướng dựa vào nơi nào đó, có lẽ chỉ cần một chút, một chút nữa thôi.
Xoay người, Thẩm Vi vẫn duy trì hành động như vậy, chỉ một ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ xuống mặt bàn thủy tinh.
Dường như cô nghe được một khúc ca từ đâu đó mơ hồ đi qua tai cô, nói ra có chút thương cảm…
Anh biết cả anh và em đều không sai
Chỉ là đã quên lui về phía sau thế nào
Lời hứa hẹn thề thốt sắt son
Lại bị thời gian vùi dập
Anh biết chúng ta đều không sai
Nhưng buông tay sẽ tốt hơn cho cả hai
Tình yêu trong hồi ức là tính yêu đẹp nhất…Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, ôm lấy đầu gối của mình. Bên ngoài có tiếng tí tách, dường như là trời mưa…
Trong màn mưa, cô mở dù, bước chân dừng lại, mọi người vẫn hối hả đi qua. Không biết từ nơi nào có tiếng ca truyền đến…
Lại một nhớ kí ức của emTrái tim bị bóp nghẹt Dường như hơi thở không còn tồn tại Ngăn kéo nhật ký ố vàng Hồi ức vui vẻ bị mùa hạ ép khô Quá khứ của anh và em bị lãng quên theo kim đồng hồ Tình yêu qua đi không được nuôi dưỡng Một chút sơ ý, nước mắt dư thừaCô hơi nghiêng chiếc ô, thỉnh thoảng mưa rơi trên thạch cao bó cánh tay của cô, đột nhiên cô muốn bóc lớp thạch cao đi, cho dù sẽ bị tróc da thịt.
Lúc này một chiếc xe chạy đến bên người cô, sau đó dừng lại, một người đàn ông từ trên xe vội vã đi xuống, cởi áo khoác choàng lên người cô mặc cho mưa xối, tạt vào anh.
Môi anh mấp máy nói gì đó, nhưng trong phút chốc cô nghe không rõ anh nói gì.
Về tới nhà, Sở Luật không biểu cảm gì đi lấy khăn lông lau tóc cho cô, giọng của anh cũng không mấy ôn hòa:
“Em quên bác sĩ đã nói thế nào sao, không được cảm lạnh. Hiện giờ em còn phải đang uống thuốc, những cái thuốc đó có thể trả tiền sẽ mua được, nhưng phụ nữ không có cái kia tuổi trẻ sẽ đi nhanh, em muốn mau già sao?”
Hạ Nhược Tâm đưa tay sờ lên bụng mình, cô hiểu Sở Luật đang nói gì.
Thân thể của cô bị thương, bác sĩ nói, bởi vì cô chịu lạnh quá nhiều, về sau khả năng sẽ không có con được nữa. Sở Luật cũng biết, nhưng anh vẫn giúp cô điều trị thân thể, mỗi ngày thuốc đều tự anh sắc, anh nghe thầy thuốc Đông y nói, tự mình sắc sẽ tốt hơn so với máy, cho nên tổng giám đốc Sở tự mình đi mua thuốc, từ lúc ban đầu sắc không được tốt nhưng hiện tại có thể coi là hoàn mỹ.
“Lát nữa anh sẽ mang thuốc tới.”