Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 924: Cô gái kia đừng động đến.
Bọn họ giống như hai cây xương rồi bà* không thể tới gần, nếu dựa vào gần có lẽ khiến cả hai làm bị thương lẫn nhau.
*xương rồi bà: loài xương rồi có gai rất dài và cứng.
Lúc Hạ Nhược Tâm ra ngoài vẫn là vẻ mặt nhàn nhạt cười, nhưng mắt không có ý cười.
“Nhược Tâm…” Sở Luật gọi tên cô.
Hạ Nhược Tâm cười, có chút bất cần, lại thêm vài phần lạnh lùng: “Sở tiên sinh, anh quên rồi sao? Em không phải Nhược Tâm của anh, em là Daisy. Lần sau nhớ kĩ, em không muốn bị gọi sai.”
Cô đi tới vươn tay nắm lấy cà vạt của Sở Luật, lại kiễng chân lên một tay vòng qua cổ anh. Cô đến rất gần anh, môi cô rất gần môi anh, anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô đang phả vào mình.
Sở Luật nâng mặt cô lên, ánh mắt đắm đuối.
“Sở tiên sinh, nhớ đêm nay lại tới tìm em nha.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng khẽ nói vào tai anh, sau đó buông tay khỏi cà vạt của anh. Cô xoay người, cầm lấy túi xách của mình đi nhanh rời đi.
Không lâu sau, điện thoại báo có tin nhắn đến, cô lấy ra, quả nhiên báo có thêm một trăm vạn.
Sở Luật đối với phụ nữ thật hào phóng, một trăm vạn mua một đêm. Có điều cô cảm thấy mình muốn vẫn chưa đủ, anh ta vì Lý Mạn Ni từng quăng đi cả triệu, mà Lý Mạn Ni có ích lợi gì, cuối cùng còn chưa cho anh ta dù chỉ một quả trứng, còn khiến anh ta đoạn tử tuyệt tôn.
Cho nên một trăm vạn này cô lấy một chút cũng không nương tay, hơn nữa vẫn là thực rẻ.
Cô cầm một trăm vạn này lần đầu tiên tiêu xài không cần suy nghĩ. Cô tới trung tâm thương mại xa hoa mua túi xách hàng hiệu, mua hàng thời trang xa xỉ, một thân trang sức sang trọng, lại đi chăm sóc sắc đẹp cho mình. Nói thật, đôi khi cô còn tự mình thấy không quen biết gương mặt này.
Cô túi lớn túi nhỏ mang về, toàn bộ có một cuộc sống như mơ.
Đây là thế giới ban ngày của cô, mà buổi tối lại là một người khác.
Cô vào quầy bar ngồi trước, hôm nay mặc một chiếc váy đỏ dài tới chân, cũng lộ ra chiếc chân thon dài cực phẩm của cô, một đôi ngọc chân nhỏ nhắn nhẹ nhàng lắc lắc, mười ngón chân trắng nõn được bao lấy bởi một đôi xăng-đan rất tinh tế, cô xoa xoa tóc cuộn sóng dài đến ngang hông, chỉ đáng tiếc đây không phải tóc cô mà là tóc giả. Cô cảm giác cuộc sống lúc này của mình đều là giả.
Ngón tay cô rất đẹp, cong lên cầm một ly rượu pha lê trong suốt. Móng tay cũng được chăm sóc cẩn thận, không khoa trương đến mức làm chói mắt người, vẫn màu tươi mát nhàn nhạt hồng như trước, chỉ có ngón út bên phải điểm xuyết một viên đá quý, không biết là thật hay giả nhưng chuyển động dưới anh sáng lại có thể khiến ai cũng phải chú ý.
Một người thanh niên đứng lên định đi tới gần. Kết quả một người khác đi cùng anh ta duỗi tay ấn vai anh ta xuống.
“Tôi khuyên cậu, đừng động vào cô ấy.”
“Vì cái gì?” Người thanh niên đứng dậy xoay người, nhướn mày: “Cậu cũng có hứng thú?”
“Tôi? Không dám.” Người bạn kia nói, cũng có ý tốt cảnh cáo: “Đàn bà của Sở Luật, tôi không có can đảm. Như thế nào, cậu muốn chết?”
Mà vừa nghe tới cái tên Sở Luật, người có gan đến mấy cũng không dám dụng tới. Sở Luật ở nơi này nổi danh long đầu lão đại, mà tính tình Sở Luật cũng bị người khác đồn đại nhiều.
Động vào không chết thì không gọi là Sở Luật.
Cái tên của anh giống như thủ đoạn buôn bán của anh, cho nên thật đúng không có mấy người dám đào góc tường nhà anh, thậm chí là tranh phụ nữ với anh.
Sau đó không lâu, một người đàn ông cực cao tới, anh đặt
một bàn tay trong túi, một thân mặc âu phục được thiết kế riêng bao lấy thân thể săn chắc của anh, hai chân thẳng tắp đi nhanh tới, khí thế cũng là đoạt người, mọi người đếu cố ý vô tình tránh đường cho anh.
Anh đi nhanh tới cầm lấy ly pha lên trên tay Hạ Nhược Tâm.
“Đừng uống.” Lông mày anh nhăn lại.
“Vâng.” Hạ Nhược Tâm cũng không lấy lại ly rượu của mình, nhưng Sở Luật biết cô đây là chỉ theo lệ ở chốn này, khách nói gì cũng đáp ứng nhưng tới ngày hôm sau vẫn lại làm theo ý mình.
Gầy như vậy, sao ăn thế nào cũng không mập. Gần đây anh lo lắng tâm lực mang theo các đồ bổ dưỡng, vậy mà ăn cũng không ít như thế nào vẫn không béo được một ít, thậm chí còn gầy hơn.
“Sở tiên sinh, anh muốn em theo anh sao?” Hạ Nhược Tâm đưa tay chống lên bàn, cũng hơi ngước mặt lên: “Gần đây em không kiếm được tiền.” Cô đưa tay ra một chút.
“Em muốn bao nhiêu, anh cho em.” Ấn đường Sở Luật lại nhăn lại, sau đó nắm lấy cổ tay cô mang ra khỏi nơi này.
“Như thế nào em mới đồng ý rời khỏi Giang Nam.” Sở Luật dừng xe, anh lấy một điếu thuốc dốt lên, mấy ngày nay anh thật sự chịu sắp đủ rồi.
“Em không muốn rời đi.” Hạ Nhược Tâm tự nghịch ngón tay của mình, môi cô cong lên đầy mỉa mai. Rời Giang Nam thì ta làm gì, đó là một nơi rất tốt, chẳng những có thể kiếm được từng xấp tiền lớn mà còn có thể thấy bộ mặt đáng ghê tởm của thế giới này. Không phải cô bán mình, cũng không phải bán rẻ tiếng cười, cô bán thời gian của mình, cuộc sống của mình.
“Hạ Nhược Tâm, em rốt cuộc muốn làm gì?”
Sở Luật đột nhiên bóp tắt điếu thuốc, gọi cả họ và tên Hạ Nhược Tâm.
Nhưng Hạ Nhược Tâm lại có vẻ không để ý, một lúc sau mới hơi hơi nâng lông mi của mình: “Anh có việc?”
Sở Luật nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó vươn tay đặt lên trên tóc cô, vẫn không thích cảm giác tóc giả, lạc tay, cũng là lo lắng.
“Nhược Tâm! Anh không hỏi lý do của em, nhưng anh hy vọng em không cần phải làm tổn thương chính mình như vậy. Em không được quên em còn có Tiểu Vũ Điểm.” Đề cập tới con gái khiến trong lòng Sở Luật không khỏi chua xót. Đã thật lâu anh không gặp con gái, anh sợ rằng lần tiếp theo gặp lại không biết con gái còn có thể nhận được ra anh hay không.
Tiểu Vũ Điểm… mắt Hạ Nhược Tâm hơi rũ xuống, môi nhếch đầy cay đắng, cũng lộ ra một ít lạnh lùng.
Trên đời này ai cũng có thể hởi tới đứa bé kia, chỉ có người của Sở gia không được, cũng chỉ có người của Sở gia không xứng.
Cô ngồi thẳng dậy, không nói gì nữa. Sở Luật bỏ áo khoác choàng lên người cô, sau đó tăng nhiệt độ xe lên một chút rồi lái xe đi.
“Nhược Tâm, em có thể tìm bất cứ ai để báo thù, nhưng không được bao gồm cả em. Em hiểu rõ không?” Giọng anh ở trong bóng đêm cũng biết mất theo màn đêm tĩnh lặng.