Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 943: Công ty đã xảy ra chuyệnCòn có, hiện tại Sở Luật đã là đàn ông của người khác, cũng là chồng người khác, không bao giờ là của cô.
Cô lau sạch son môi trên miệng trên khuôn mặt đã sớm bắt đầu già cả.
Đúng vậy, cô đã không có đàn ông, không có chồng, đã không có nhà, mà ngay cả tử cung để có thể có một đứa con cũng không còn.
Lúc cô đi ra bị gã giám đốc mắng một cái máu chó đầy đầu, còn nói không muốn làm thì cút đi. Cô thật sự muốn lấy tay tát cho gã đàn ông xấu xí này một cái.
“Giám đốc...” Cô khó chịu nói, cũng là xin lỗi: “Tôi không phải cố ý, chỉ đột nhiên bụng tôi không thoải mái, tôi tưởng vị khách kia sẽ không trách tôi.” Cô hơi đi về phía trước một chút.
Gã giám đốc bụng bia đã gần năm mươi tuổi, đôi mắt hấp háy một chút, sau đó đặt tay lên người cô vuốt vuốt. Lý Mạn Ni nhịn xuống cảm giác ghê gởm này, vẫn cố gắng cười.
Sở Luật đứng ở cửa toilet gặp Lý Mạn Ni vừa đi vừa chỉnh lại quần áo của mình, mặt cô rất đỏ môi cũng sưng lên, liếc mắt một cái liền biết vừa rồi cô đã làm chuyện gì.
Tất cả mọi người đều là người từng trải, còn có cái gì là không biết đến, huống chi anh cùng cô còn sống bên nhau bốn năm. Sở Luật nhàn nhạt nâng mí mắt rồi sau đó nhét tay vào túi quần rồi dựa vào tường.
Lý Mạn Ni vội vàng bịt kín miệng mình, có chút không chỗ dung thân chạy vào toilet. Thể chất của cô Sở Luật rõ ràng nhất, môi cô từ lúc sinh ra đã mẫn cảm, chỉ cần hơi chạm vào liền sẽ sưng lên, sưng đỏ rõ ràng như vậy, Sở Luật không phải kẻ ngốc, sao có thể nhìn không ra.
Vòi nước bên cạnh mở ra, một bàn tay nhẹ nhàng rửa dưới đám bọt nước. Đôi bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài dường như không một chút tì vết, trên ngón áp út còn mang theo một viên kim cương rất lớn màu hồng nhạt.
Lý Mạn Ni ngẩng mặt lên lại nhìn tới người phụ nữ đang mỉm cười trước mặt.
“Lý tiểu thư, đã lâu không gặp?”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc giả của mình nhưng cảm giác cũng có chút không thoải mái. Cô đưa tay chỉnh lại tốt nhất, trong gương còn có khuôn mặt Lý Mạn Ni đang dữ tợn, tay của cô ta đã nắm chặt lại, khả năng tùy thời điểm sẽ cho cô một cái tát.
“Lý tiểu thư hình như rất muốn bóp chết tôi?” Hạ Nhược Tâm vén tóc mình qua mang tai, không sao cả. “Nhưng tôi hy vọng Lý tiểu thư chú ý thân phận mình một chút, hiện tại mặt tôi không phải là chỗ cô có thể đảnh.”
Cô nghênh ngang đi ra ngoài, trong nháy mắt cảm giác rất thống khoái. Đem những người trước kia hại cô, làm đau cô, chế nhạo cô đạp dưới bàn chân mình, thật sự cảm thấy loại khoái cảm trả thù này.
Chỉ là thế sự vô thường. Cô lại là cười không nổi.
Sở Luật đứng lên, đem đôi tay có chút lạnh của cô áp vào tay anh: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Nước lạnh.” Hạ Nhược tâm chỉ chỉ vào toilet phía sau, kết quả cô lại thấy hai mắt oán hận của Lý Mạn Ni, còn có đôi môi sưng to, đang liếc mắt nhìn Sở Luật.
Kia là sự ủy khuất vô hạn đang chờ mong, nhưng không ai tỏ ra thương tiếc.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Luật nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, đối với người khiến mình đoạn tử
tuyệt tôn không có khả năng anh sẽ lại có tâm tư gì, không giết chết cô ta đã là nhân từ với cô ta rồi.
Hạ Nhược tâm giẫm giày cao gót của mình vững vàng rời đi, Sở Luật đi theo phía sau, sau đó quay đầu lại liền thấy Lý Mạn Ni bám vào tường, bàn tay cô tì theo tường trượt xuống, gương mặt càng thêm nhăn nhó.
***
Đây là căn phòng nhỏ trong văn phòng của Sở Luật, cô đi chân trần ra, sàn nhà bằng gỗ bóng loáng như tờ giấy nhưng lại lạnh băng, cái lạnh truyền từ gan bàn chân xông lên cả lòng bàn tay. Cô vừa đi vừa xoa tay, ngón tay vẫn rất lạnh lẽo.
Cô đến ngồi trên ghế làm việc của Sở Luật, sau đó xoay một chút ghế tựa, ghế rất lớn, có lẽ hai người như cô ngồi đều không có vấn đề gì.
Cô co hai chân lại đặt lên ghế, cũng chôn mặt mình vào đầu gối, dường như bắt đầu thích tư thế như được bao bọc trong bụng mẹ này. Không biết qua bao lâu cô lại đứng lên, sau đó đi tới két sắt chứa các văn kiện quan trọng của Sở Luật.
1205, cô di chuyển khóa số, ‘cạnh’ một tiếng, tủ sắt mở ra. Cô vươn tay lấy ra một chồng văn kiện, sau đó ngồi dưới đất lật từng tờ, rồi lấy điện thoại của mình chụp lại.
Sau khi chụp xong cô mới đem tài liệu đặt lại bên trong, khóa lại két sắt. Sau đó cô như mộng du, phiêu vào trong căn phòng nhỏ bên trong.
Rồi sau đó mở điện thoại, gọi một cuộc đi.
“Đồ vật anh muốn tôi đã gửi sang, không biết khi nào Mân tiên sinh có thể động thủ?”
***
‘Ting’ một tiếng, thang máy nối thẳng tầng mười tám mở ra, một đôi chân đi giày da đen bóng vội vàng chạy về phía trước.
Rồi sau đó cửa bị đẩy mạnh ra: “Anh, không tốt.”
Lúc này Sở Luật một tay chống cằm, hai mắt cũng khép hờ, mi sắc nhàn nhạt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đỗ Tĩnh Đường đem tay mình chống ở trên bàn. “Mảnh đất kia đã bị trưng dụng, toàn bộ kế hoạch của chúng ta đã bị ảnh hưởng, nói cách khác ba năm chúng ta nỗ lực đều là làm áo cưới cho người khác. Ba năm qua, ba năm nỗ lực, ba năm đầu tư, khoản đầu tư lớn nhất của công ty đều dành cho nơi đó, huống chi còn có khoản vay của ngân hàng nhưng hiện tại lại thành của người khác.”
“Anh, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Thần sắc Đỗ Tĩnh Đường có chút nôn nóng cùng lo lắng, cũng hận chính mình đã mở miệng, lúc trước nói linh tinh cái gì, nói không tốt đều sẽ linh ứng.
Đây không phải là việc nhỏ, không chỉ mất thời gian đã đầu tư mà còn tiền tài, mà hạng mục này là toàn bộ công ty bọn họ dồn vào, cũng phải 70 phần trăm tài sản công ty. Làm không tốt có lẽ công ty sẽ phải phá sản.