Editor: Quỷ Quỷ
Lần nào cô cũng muốn chủ động nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn luôn thờ ơ xa cách cả ngàn dặm,
Sở Luật nhìn đồng hồ, đã 1h rồi, anh đẩy cửa đi vào, Hạ Nhược Tâm lại sớm hơn một bước mở cửa ra.
“Anh về rồi.” Cô giống như một cô vợ nhỏ bình thường, luôn kiên nhẫn chờ anh về nhà, hai mắt lờ mờ có quầng thâm, hiển nhiên đã rất lâu rồi cô không nghỉ ngơi tốt.
“Tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cô vì nó rất khó nghe.” Anh đi qua cô, giọng nói lạnh lùng một lần nữa đâm vào trái tim cô.
Giọng nói của mình rất khó nghe sao? Cô vô thức mím môi thật chặt.
“Tôi cũng không muốn nhìn thấy bóng dáng xấu xí của cô cứ lởn vởn khắp chỗ này.”
Khóe môi khẽ nhếch lên, từng câu từng chữ đều không lưu tình.
“Bầu không khí có hơi thở của cô tôi đều cảm thấy dơ bẩn.”
Ở trong mắt anh bây giờ dường như cô chẳng còn là cái gì nữa rồi.
Hạ Nhược Tâm vẫn đứng đằng sau, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô, cô thực sự không muốn khóc, chỉ là nước mắt không thể ngừng rơi được.
Sau cùng vẫn là nghẹn ngào khóc nức nở, thượng đế cho người phụ nữ nước mắt, có phải vì chịu đựng đau khổ không.
Sở Luật tự nhốt mình vào trong phòng, mơ hồ nghe thấy tiếng Hạ Nhược Tâm cố nén tiếng khóc, anh mím môi, ném đống văn kiện lên bàn.
“Hạ Nhược Tâm, đây là cô tự chuốc lấy, trò chơi của chúng ta đã kết thúc rồi, từ nay tôi muốn cho cô một sự khởi đầu mới, đừng nên khóc đến nước mắt cạn khô, bởi vì chừng nào cô còn sống, cô sẽ còn phải khóc cả đời này.”
Cố nén lại cảm giác khóc chịu trong lòng, anh lấy điện thoại bấm một dãy số.
“Mạn Ny, tối nay chờ anh, anh đưa em đi ăn.” giọng nói thanh thoát đầu bên kia đáp lại, gương mặt anh liền trở nên sáng lạn, trong mắt cũng toát lên sự dịu dàng.
Người phụ nữ đó phảng phất có bóng dáng của Hạ Dĩ Hiên, mặc dù không nhiều nhưng cũng đủ khiến anh muốn
tiếp cận.
Cầm áo khoác lên, anh lại một lần nữa đi ra ngoài, trong phòng khách không có ai, trong đầu anh lại lóe lên hình bóng kia.
Cũng tốt. Anh khẽ nhếch môi, sải bước ra ngoài, anh vừa rời đi, Hạ Nhược Tâm mới từ trong góc đi ra, trên mặt có loang loáng nước mắt.
Anh nói, anh không thích nghe giọng cô vì rất khó nghe.
Anh nói, anh không thích nhìn thấy cô đi lại trong phòng khách vì rất xấu xí.
Anh nói, anh chán ghét bầu không khí mà cô hít thở vì rất buồn nôn.
Cho nên, cô sẽ không nói gì nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa, có phải như thế anh sẽ cảm thấy khá hơn, sữ không chán ghét cô như vậy nữa không.
Anh ấy có lẽ cũng thích cô, chỉ cần cô nghe lời, anh sẽ không như vậy nữa. Bọn họ sẽ trở về như lúc trước, có thể chưa phải là vợ chồng son ân ái, nhưng bọn họ vẫn có thể sống hạnh phúc.
Cô vẫn ngu ngốc nhớ nhung, vẫn cô chấp như vậy, từ nay trở đi, chỉ cần cô nghe thấy âm thanh bên ngoài, mặc kệ bất cứ điều gì, cô sẽ nhanh chân trốn vào trong phòng mình.
Cô sẽ không nói lời nào cả, không được nhìn thấy anh, khi nào quá nhớ anh, muốn nhìn anh một chút, dù chỉ là liếc nhìn từ xa cũng đủ rồi.
A Luật, anh có biết không, em rất nhớ anh.
Cửa vừa mới đóng lại, Hạ Nhược Tâm mới đi ra, vội vã chạy tới cửa sốt, nhìn người đàn ông ngồi vào trong xe, bước chân của anh trầm ổn như vậy, vững vàng như vậy, cũng chỉ có những lúc thế này, cô mới có thể an tâm nhung nhớ, tham lam ngắm nhìn anh.