Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Anh không cho tôi được


trước sau

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 952: Anh không cho tôi được

“Anh bây giờ không phải là tổng giám đốc của Sở Thị nữa, tôi muốn gì anh cũng không chu cấp được”, cô vươn tay, nhẹ vỗ về chiếc nhẫn kim cương: “Về sau rốt cuộc anh không mua nổi cho tôi được cái gì, cho nên tôi chỉ có thể tìm kim chủ khác.”

Cổ họng Sở Luật đầy vị tanh ngọt, đột nhiên yết hầu anh tê rần, khóe miệng anh chảy ra tơ máu chậm rãi lăn xuống dưới rồi lại nhỏ xuống áo anh in thành một mảng lớn, thê lương.

“Anh….” Đỗ Tĩnh Đường dường như đã bị dọa tới nơi, anh vội vã đi tới, đỡ lấy Sở Luật, khuôn mặt còn trắng bệch hơn so với Sở Luật.

“Anh, anh thấy thế nào?” Đỗ Tĩnh Đường đã bị dọa đến sắp khóc, mấy năm nay anh không nghe nói có người đang khỏe mạnh khi không lại hộc máu, hay tức giận mà hộc máu như vậy.

Đôi mắt Sở Luật luôn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đang cười kia:

“Vì cái gì…”

Chỉ một câu nhưng máu trong miệng bắt đầu tuôn ra nhiều hơn, anh muốn cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo nhưng trước mặt dường như chỉ còn bóng tối. Anh muốn vươn tay, chỉ là ngón tay có chút vô lực, bây giờ dường như ngay cả chỉ cử động một ít thôi nhưng đối với anh lại được coi là xa xỉ.

Hạ Nhược Tâm ra sức nắm chặt tay, cô rũ hàng lông mi xuống, cười với người đàn ông kia.

“Chúng ta đi thôi, nhìn người khác hộc máu thì có gì là thú vị?”

Mân Quốc Thịnh lấy di động ra, bấm điện thoại gọi: “Xe cứu thương sao, ở đây có người bị hộc ra máu."

Rồi sau đó hắn ta lắc lắc cái di động nói với Đỗ Tĩnh Đường: “Cậu thấy đấy, tối đã giúp gọi xe cứu thương rồi, nhưng hình như Sở tổng bệnh nặng lắm, không biết có phải là bệnh nan y không. Chà, với độ tuổi này, thật đáng tiếc…”

Anh ta lầm bầm nói, Đỗ Tĩnh Đường cắn răng nhẫn nhịn, hận không thể đem người trước mắt phân thây trăm mảnh.

“Hạ Nhược Tâm, cô còn có lương tâm sao, anh ấy là chồng cô!” Anh chuyển hướng sang Hạ Nhược Tâm, trong giọng dường như cũng không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra.

“Chồng sao?” Hạ Nhược Tâm mím môi, thanh âm nhỏ đến mức có lẽ cô cũng không thể nghe thấy được: “Tôi con gái cũng đã mất thì cần gì đến chồng chứ…”

Mân Quốc Thịnh ôm eo Hạ Nhược Tâm: “Chúng ta đi thôi.”

“Được”, Hạ Nhược Tâm cười với anh ta, nhưng nụ cười kia lại khiến Mân Quốc Thịnh không khỏi căng thẳng trong tim, có một xao động nhẹ, mà cái loại xao động này cùng với những cảm giác xao động quá khứ là không giống nhau.

Cô cười thực ảm đạm, không có cao hứng, không có hỉ nộ, cũng chỉ là nở nụ cười với người đối diện mà thôi, nhưng hắn thích chính là điểm đó, cái xao động đáng chết này.

Mân Quốc Thịnh mở cửa xe, chờ đến lúc Hạ Nhược Tâm đi vào ngồi xuống thì anh cũng theo vào.

Lại một lần nữa, Sở Luật lại bị đưa vào bệnh viện, có lẽ chờ đến khi anh từ bệnh viện về nồi cá của anh đã thối rữa.

“Bác sĩ, thế nào rồi?”

Đỗ Tĩnh Đường lo lắng hỏi, không phải là anh họ bị bệnh nan y thật chứ, ở cổ đại nếu bị ho ra máu thì đó là lúc cách cái chết không xa, trên TV đều không phải là diễn như thế sao?

Tuy bây giờ là thời điểm hiện đại, y học cũng phát triển nhưng cũng có rất nhiều bệnh không chữa khỏi được.

“Không có việc gì.” Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Chỉ là bệnh nhân có chút khó thở, dạ dày có một ít máu bầm hiện tại bị ói ra hết cũng rất tốt, dạ dày vì thế cũng đỡ hơn rất nhiều, nhưng về sau cũng phải tĩnh dưỡng cẩn thận, thân thể của mình vẫn là của mình, đừng khiến bị hỏng.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Đỗ Tĩnh Đường cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên trán cậu bây giờ là một lớp mồ hôi dày, trên người cũng vì thế mà ướt sũng, ngay
cả quần lót cũng ướt.

Thật đúng là xấu hổ, may mắn không ai biết. Sở Luật trước mắt đã không có việc gì thì việc đầu tiên cậu phải đi thay quần áo, chạy hết nơi này đến nơi khác thời gian phút chốc trôi đi thật mau.

Cậu đi vào bên trong phòng bệnh.

Mà bên kia Sở Luật cũng đã tỉnh dậy, hai mắt lờ đờ, ở cằm cũng nổi đầy mồ hôi, cả người bơ phờ cực kì khó coi.

Đỗ Tĩnh Đường ngồi xuống

“Anh, anh không sao chứ?” Anh cẩn thận hỏi.

“Không có việc gì” Sở Luật nhàn nhạt nói, anh cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn cưới, đã rộng một ít rồi, ngón tay anh lúc này thật sự rất gầy.

Vì cái gì, anh muốn giữ lại cũng không được, muốn bảo vệ cũng không xong, cứ như thế mà rời xa khỏi anh.

Đời trước của anh rốt cuộc đã làm sai điều gì, hay kiếp này cảu anh thật sự làm sai quá nhiều.

Cho nên đây là ông trời trừng phạt anh sao?

“Anh…”

Đỗ Tĩnh Đường không biết phải nói như thế nào, kỳ thật cuộc sống của sở luật có lẽ anh là người duy nhất chính mắt chứng kiến, nhưng con đường Sở Luật đi này thật vất vả, nếu là anh có lẽ anh không có sức để đi hết.

Sở Luật cứ nhẹ nhàng vỗ về nhẫn cưới, sau đó nhổ ống tiêm trên tay.

“Anh, anh làm cái gì vậy?” Đỗ Tĩnh Đường bị anh dọa hảy dựng lên, có thể không dọa người, đột nhiên sao lại làm vậy?

“Cá còn ở trong nồi.” Sở Luật tháo đồ y tế trên người xong liền tìm quần áo thay.

“Dẫu anh có về thì cũng chỉ bỏ nó đi.” Đỗ Tĩnh Đường đem quần áo của anh ôm lên, chính là không cho anh lấy được, nếu như bây giờ anh về thì lại ho ra máu tiếp thì làm sao bây giờ?

“Không có việc gì, hâm lại là có thể ăn”, Sở Luật vươn tay hướng về phía Đỗ Tĩnh Đường. “Đưa cho anh.”

Đỗ Tĩnh Đường gắt gao ôm chặt không buông.

“Trở về còn ăn cái rắm ấy, anh hôn mê cả ngày hôm nay, cá cũng sớm bị ôi rồi.”

Sở Luật đặt tay ở trên không trung cũng chậm rãi thu về.

“Một ngày…”

“Đúng vậy…” Đỗ Tĩnh Đường chạy tới phía cửa sổ, mở ra: “Anh xem đi, đã đến nửa đêm, anh hiện tại muốn đi đâu, cá kia đã sớm ôi, anh có về sớm hay về muộn cũng phải bỏ.”

Miệng Sở Luật méo xệch, môi mỏng lạnh có chút khiến người khó chịu, sau đó anh nằm xuống, thần thái đôi mắt đen lúc này dường như không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.            

Đỗ Tĩnh Đường bây giờ mới đem quần áo trong ngực bỏ qua một bên, phải chú ý Sở Luật có thể nổi điên giữa chừng hay không, anh vội vàng gọi y tá tới cắm lại kim giúp.

Điều anh lại lo lắng là khi mà y tá tới cắm kim có thể bị Sở Luật một quyền đạp cho hôn mê hay không.

Còn may, thẳng đến khi gắn lại được, y tá cũng đã đi rồi anh mới thở dài được một hơi, còn tốt, Sở Luật không nổi điên. Anh lấy di động ra, chuẩn bị báo cho ba mẹ một tiếng bình anh nhưng lại đột nhiên nhớ tới, lần này Sở Luật đến bệnh viện anh cũng không báo cho ai biết, cho nên không thể nói nếu không lại phải đứng ra giải thích nửa ngày trời, sau đó cũng không biết khi nào mới làm xong việc.

Chỉ là, cậu phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sở Luật.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện