Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 957: Cùng tớiGã mặc quần áo dường như rất rộng, thỉnh thoảng đưa tay vào bên trong như cầm lấy cái gì đó, còn gương mặt gã lạnh lùng không có biểu cảm gì.
Hạ Nhược Tâm dừng lại, vuốt nhẹ làn tóc bị gió thổi bay, rồi lại đi về phía trước. Lúc này ở nơi xa, mây đen đang dần dần kéo tới, có lẽ không lâu nữa trời sẽ mưa.
Thời gian gần đây dường như thời tiết không bình thường.
“Cốc cốc….” Cô gõ cửa.
Sau đó không lâu, cửa mở, Hạ Dĩ Hiên bước ra nét cười như không cười hiện rõ trên mặt
Cô ta còn không an tâm nhìn hướng sau lưng Hạ Nhược Tâm.
“Cô yên tâm, chỉ có một mình tôi tới.” Hạ Nhược Tâm hào phóng bước vào. “Không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, tại sao cô lại sợ như thế?”
“Tôi có sao?” Hạ Dĩ Hiên phịch một tiếng đóng cửa lại, biểu tình của cô ta quả thực có chút dối trá, Hạ Nhược Tâm biết nhưng cô cũng không vạch trần, cô ta bày trò gì cô cũng tiếp, nhưng Hạ Dĩ Hiên có tin tức của con cô, cho dù là tin tức về thi thể hay gì cô cũng muốn biết.
“Cô muốn nói cho tôi chuyện gì?” Cô dứng ở cửa, cũng không có ý muốn lại gần.
“Chị, chị vào nhà ngồi đi.” Hạ Dĩ Hiên hướng sô pha bên trong ngồi, sau đó lại cầm dao gọt hoa quả lên cắt táo, chỗ này cũng không có gì ngoài những thứ này.
Hạ Nhược Tâm vẫn đứng ở bên ngoài, không di chuyển cũng không nói gì.
“Chị cứ đứng ở ngoài như thế, em cũng không thể nói được đâu, em không chắc em có thể nhớ hết được. Còn nữa, chị tốt nhất nên để tâm trạng của em tốt lên một chút, chị cũng hiểu tính tình của em rồi, em không muốn nói thì cho dù cô có giết em đi chăng nữa cũng sẽ không nói, em thì không sao cả nhưng chị cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc biết gì về tin tức của con gái chị.”
Cô ta gọt vỏ táo, đôi mắt cũng không ngẩng lên một chút, lời nói ra dường như có chút vui đùa, nhưng Hạ Nhược Tâm lại dường như nghe ra được lời uy hiếp từ cô ta.
Cô bước qua, ngồi bên cạnh Hạ Dĩ Nhiên.
Hạ Dĩ Nhiên vứt quả táo trong tay xuống, cô ta không nghĩ tới việc ăn chúng, ở trước mặt Hạ Nhược Tâm, cô ta làm sao mà nuốt xuống được. Hạ Dĩ Hiên cũng ghé mắt đánh giá Hạ Nhược Tâm, kì thật các cô đã nhiều năm không gặp lại nhau rồi, năm đó Hạ Nhược Tâm cũng không được ăn uống đầy đủ, không hiểu vì sao lại đẹp như vậy.
Ngũ Quan của cô so với trước kia tinh sảo hơn rất nhiều, Thẩm Ý Quân vốn cũng không xấu, bằng không lúc trước Hạ Minh Chính được coi như là một nhân vật lớn như thế cũng không có khả năng sẽ nhìn tới bà. Cũng đúng vì Thẩm Ý Quân diện mạo không tồi, Hạ Nhược Tâm thân là con gái của Thẩm Ý Quân sao có thể xấu được, nhưng là trước khi cô giả chết Hạ Nhược Tâm chỉ mảnh mai như một sợi mì, đi ra ngoài giống như một bức tranh, không có nửa phần sắc thái.
Chỉ là, mấy năm sau, bức vẽ này giống như là bị nhiễm nhan sắc, lại như được đóng khung, cứ như vậy tươi tắn lên. Thời gian khiến người khác nào là nếp nhăn, nào là rủ xuống, vậy mà cho cô ta càng ngày càng tinh xảo tinh tế, giống như thới gian của cô ta ngược với của người khác.
Hạ Dĩ Nhiên có cảm giác chán ghét, rất chán ghét.
“Gọt cho em.” Hạ Dĩ Hiên đem quả táo trong tay ném cho Hạ Nhược Tâm: “Em nhớ trước kia chị thích nhất là gọt táo, chị gọt một cái em ném một cái, cuối cùng vẫn bị mẹ đánh, a, đúng rồi, là mẹ của chị.” Hạ Dĩ Hiên che miệng cười duyên.
“Em thật nhớ những kỉ niệm lúc đó của chúng ta, thật đúng là vụng về.”
Hạ Nhược Tâm lấy dao gọt hoa quả qua, bắt đầu gọt táo trong im lặng. Cô nhận sự giễu cợt của Hạ Dĩ Hiên, nhận sự bày trò của cô ta, cô ta có thể bày ra trò gì, có thể cười cợt như thế nào đều cũng
đã qua.
Ai rồi cũng một lần thay đổi.
Hạ gia cùng cô có quan hệ gì đều là chuyện của quá khứ, khác khác với hiện tại.
Quả táo trong tay từng chút từng chút được gọt vỏ, đầu ngón tay của cô nhiễm không ít hương vị của táo, loại hương vì này ngọt ngào, thanh khiết, cũng có chút dễ ngửi.
Ngón tay xinh đẹp của cô vẫn đặt lên, mang theo một chiếc nhẫn gắn đá quý to bằng quả trứng bồ câu, dù hiện tại ánh sáng không quá nhiều nhưng ánh sáng phát ra từ viên đá quý này vẫn khiến mắt Hạ Dĩ Hiên đau.
Cô ta cười lạnh.
“Anh Luật đối với chị thật tốt, viên kim cương này cũng là hơn một ngàn vạn, anh ấy cũng bỏ ra để mua được.”
“Anh ta đối với phụ nữ trước giờ đều rất hào phóng, không phải cô không biết. Mấy ngàn vạn thì thế nào, trước kia không phải cô muốn bao nhiêu cái mấy ngàn vạn anh ta cũng cho không chớp mắt sao.”
Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt đáp lại, Sở Luật trước nay hào phóng, Hạ Dĩ Hiên chắc hẳn cũng không lạ lùng gì, năm đó anh ta nhầm Hạ Dĩ Hiên là Hạ Nhược Tâm, cái gì cũng chiều cô ta. Trong mắt anh ta, chỉ cần là cái gì Hạ Dĩ Hiên muốn thì cho dù là sao trên trời anh ta cũng tình nguyện mà hái xuống.
Sắc mặt Hạ Dĩ Hiên cứng đờ, cảm giác như Hạ Nhược Tâm đang đánh trên mặt cô ta vậy.
“Nếu không có chị, em nhất định sẽ rất hạnh phúc, anh Luật cũng sẽ không rời khỏi em.” Giọng Hạ Dĩ Hiên mang chút hận ý, hàm răng dường như muốn cắn chặt vào nhau.
Dao trong tay Hạ Nhược Tâm dừng lại một chút: “Nếu không có tôi, tôi có được như vậy hay không cũng không biết, nhưng cô tuyệt đối cũng sẽ không quen được Sở Luật.”
Lời nói của cô đã thành công làm sắc mặt của Hạ Dĩ Hiên bắt đầu khó coi, vặn vẹo. Hạ Dĩ Hiên cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cũng chỉ là bình tĩnh ngoài mặt, dường như có điều gì đó cô ta sợ bị bại lộ, có thể là khiến người nhận thấy.
Bang một tiếng, tay cô ta đột ngột tát qua, đã thành công đánh được mặt Hạ Nhược Tâm, ngón tay Hạ Nhược Tâm lại dừng một chút, sau đó lại tiếp tục gọt vỏ táo trong tay.
“Thật dơ bẩn.” Hạ Dĩ Hiên nhìn bàn tay mình. “Vẫn như trước, đánh không dám đánh lại, mắng không cãi lại. Mẹ cô thật dơ bẩn, cô cũng thật dơ bẩn. Mẹ cô dụ dỗ cha tôi, cô dụ dỗ anh Luật, còn làm hại Sở Thị đã không còn, hại anh ấy hai bàn tay trắng.”
Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt mình lên, “Cô làm sao biết được?”
“Tại sao tôi lại không biết? Cô còn không phải muốn trả thù dì Tống sao? Vừa lúc, bà cũng có tới.”
“Dì Tống, dì có thể ra rồi.” Hạ Dĩ Hiên gọi lớn một tiếng, rồi sau đó cánh cửa bên trong đột nhiên mở ra, Tống Uyển bước tới. Từng bước đến gần, cũng là cảm giác mình càng tiếng gần địa ngục hơn.
“Dì Tống, lại đây ngồi đi. Chị của cháu muốn biết con gái của chị ấy bây giờ đang ở nơi nào, dì không nói cho chị ấy biết sao?”
Hạ Dĩ Hiên kiều diễm cười, cô ta vươn tay vén lại tóc của mình. Thân thể Tống Uyển đột nhiên cứng đờ, không biết đi được bao nhiêu bước bà mới dịch tới được bên cạnh sô pha, cuối cùng mới ngồi xuống. Bà ngồi xuống vẫn cảm thấy bất an, nhưng khi chạm vào ánh mắt mang theo hận ý của Hạ Nhược Tâm, người kỳ thật không thể không sợ.