Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 983: Đây là mẹ.“Cô muốn cái gì?”
Quả nhiên không hổ là người trải qua chiến trường, người này đủ tàn nhẫn, cũng đủ nhất châm kiến huyết.
“Cháu…” Hạ Nhược Tâm liếm chút đôi môi khô khốc của mình, mặt Lục Khả Ân đầy lệ khí*. Cô xác thật không sợ hãi gì, giống như cô nói, bởi vì cô không muốn đồ vật gì cả.
*lệ khí: có thể hiểu là u ám, ác độc gần giống như âm khí.
Cô lại nắm chặt đôi tay mình lại.
“Cháu có một con gái, bé bị bắt cóc, điều tra tin tức thì nói bé chết ở giữa đống đất đá sạt lở. Nhưng cháu chưa từ bỏ ý định, cho nên cháu mong Lục tiên sinh giúp cháu tìm được bé, cho dù là thi thể của bé. Còn cháu sẽ chân chính trở thành Lục Tiểu Hoa, giúp thân thể Lục phu nhân tốt lên. Ngài có thể yên tâm, cháu cũng là một người mẹ…” Cô đưa tay đặt lên ngực mình. “Cháu biết một người mẹ mất đi con gái mình sẽ cảm thấy thống khổ như thế nào.”
“Cháu đồng ý với thân phận này thì sẽ hoàn thành lời hứa của cháu với Lục tiên sinh. Cháu sẽ đối xử với Lục phu nhân giống như mẹ cháu, cho đến khi bà khỏe lại cháu sẽ rời đi.”
Lục Khả Ân vẫn không biểu lộ gì, dường như đang suy nghĩ. Nhưng Hạ Nhược Tâm hiểu rất rõ, dù cô có nói nhiều cũng chỉ bị coi là ba hoa chích chòe. Với Lục Khả Ân cô vẫn cứ là một đối tượng bị nghi ngờ.
Cô muốn được mọi người tín nhiệm cũng không dễ dàng.
Nhưng cô cũng không sao cả, cô cũng không nghĩ sẽ làm tiểu thư Lục gia cả đời hay phân chia tài sản linh tinh.
***
Giản Thanh Doanh bỗng nhiên ngồi dậy.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa của tôi đâu?”
Tần Tuyết Quyên bị động tác của bà làm cho khiếp sợ, lập tức nhảy dựng lên, cũng khiến tâm bà nhảy ra theo. Lúc phu nhân còn trẻ có học khiêu vũ, mấy năm tuy không nhảy nhưng bản lĩnh vẫn còn a, một cái xoay người đúng là tuyệt diệu.
“Tiểu Hoa, Tuyết Quyên, Tiểu Hoa của tôi đâu? Tiểu Hoa của tôi ở nơi nào?” Giản Thanh Doanh vội vàng kéo tay Tần Tuyết Quyên, bà muốn đi tìm con gái mình, không phải là bà đang nằm mơ.
“Bà hỏi tiểu thư ạ, đang cùng nói chuyện với tiên sinh.” Tần Tuyết Quyên vội vàng đỡ bà nằm xuống, lại kéo chăn đắp lên cho bà. “Bà chờ chút, tôi đi tìm tiểu thư về. Còn có, bà yên tâm, tiểu thư nhà ta sẽ không đi nữa, đây là đã tìm được về nhà.”
Giản Thanh Doanh rốt cục mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bà ôm chăn trên người mình nhưng trong lòng vẫn không cách nào buông. Trừ phi, đúng vậy, trừ phi con gái bà đứng trước mặt bà, sống sờ sờ đứng ở trước mặt bà.
Sau đó không lâu, cửa lại được mở ra.
Giản Thanh Doanh lại một lần nắm chặt chăn trên người, tiến vào không phải Lục Tiểu Hoa con gái bà thì là ai.
“Tiểu Hoa.” Bà vội vàng ngồi dậy, tay cũng duỗi về hướng con gái.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay bà. Kỳ thật cô không biết phải đối mặt với Giản Thanh Doanh như thế nào, cô với cha mẹ duyên mỏng, mẹ đẻ của cô cũng không đối xử tốt với cô.
Tình thương của mẹ cô có được đã ngừng ở năm bốn tuổi, cô cũng đã quên mất.
Lần thư hai cô có tình thương của mẹ là từ Tống Uyển, nhưng lại bị chính bà ấy xé nát.
Lần thứ ba cô có tình thương của mẹ chính là từ người phụ nữ trước mặt này, nhưng trước sau đều không thuộc về cô.
Có điều, một người phụ nữ đợi con gái mười mấy năm có phải cũng đã là một người khác. Cô cũng không muốn, khi gặp con gái mình là ở mười mấy năm sau, khi đó cô đã phong đục cuối đời, còn con gái cô lại chịu khổ, giống như Hạ Nhược Tâm lúc này.
Cho nên, cô tình nguyện con gái mình sớm đi rồi, sau đó đầu thai vào một gia đình có cha mẹ
tốt.
“Tiểu Hoa.” Giản Thanh Doanh nhẹ nhàng sờ mặt Hạ Nhược Tâm. “Là Tiểu Hoa của mẹ, chính là Tiểu Hoa của mẹ. Tiểu Hoa, con có thể gọi một tiếng ‘mẹ’ được không?” Xa lạ trong mắt con gái thật sự khiến lòng Giản Thanh Doanh như bị dao cắt.
Bà nhờ con gái đã mười mấy năm.
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Giản Thanh Doanh.
“Mẹ!” Cô gọi một tiếng, mà từ này cô thật sự đã quên, không biết đã bao lâu không được nói ra từ miệng cô.
Đúng vậy, mẹ, là mẹ người khác.
“Con ngoan, con ngoan.” Giản Thanh Doanh ôm Hạ Nhược Tâm khóc lên. Thỉnh thoảng nói xin lỗi mười mấy năm, còn có mười mấy năm này bà đều không quên con gái, mỗi năm sinh nhật con bà đều nhớ, đều chuẩn bị bánh kem cũng như quà cho con gái, tuy rằng thời gian đã qua đi mười mấy năm nhưng mỗi một hộp quà đều đại biểu cho một năm, đại biểu cho một quãng thời gian qua đi, cũng đại biểu bọn họ già đi một tuổi còn con gái lớn thêm một thổi. Nhưng bà vĩnh viễn sẽ không biết kỳ thật con gái của bà đã vĩnh viễn không lớn lên, Tiểu Hoa của bà đã điêu tàn, tuổi thơ của bé dừng lại ở năm bảy tuổi kia, khi bọn họ chưa già bé đã sớm chết.
“Trước tiên ăn cái này đã ạ.” Hạ Nhược Tâm bê một bát canh cho Giản Thanh Doanh uống. Từ ‘mẹ’ kia vẫn thật khó có thể mở miệng, rốt cuộc đây không phải mẹ đẻ của cô, cô nghĩ cô cần thời gian, mà Giản Thanh Doanh cũng cần.
Giản Thanh Doanh cũng biết Hạ Nhược Tâm đối với mình không quá nhiệt tình, cũng không quá thân cận. Trong lòng bà có chút khổ sở nhưng bà cũng biết chuyện này không vội được, rốt cuộc con gái bà đã xa mười mấy năm.
Nhưng canh con gái đưa bà sẽ ăn, cho dù là độc dược bà cũng sẽ ăn.
Hạ Nhược Tâm biết thân thể Giản Thanh Doanh không tốt kỳ thật cũng bởi suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần khiến bà ăn ngon ngủ yên thì sẽ từ từ tốt lên. Cô cũng đã từng như vậy, lúc đó đến khi Sở Luật tìm một thầy thuốc dạy anh vài phương pháp ngâm chân, nói đến cũng kỳ quái, chỉ cần mấy vị thảo dược là cô có thể ngủ ngon.
Cô bảo Tiểu Mã mang về mấy loại thảo dược này, tự mình nấu lên sau đó bê chậu nước nào.
“Tiểu Hoa, đây là gì?”
Giản Thanh Doanh xoa mặt con gái, đối với cô con gái mới tìm được về này bà thật sự rất thương. Hận không thể đem mọi thứ bà có cho cô, có một ít đồ trang sức linh tinh bà đều cho cô nhưng Hạ Nhược Tâm không muốn, đều trả lại cho Lục Khả Ân. Cô không cần đồ vật gì của họ, hơn nữa cũng không phải cô chưa từng có, cho nên cũng thật sự không có cảm giác gì nhiều.
Hạ Nhược Tâm đặt chậu nước xuống mặt đất, cũng xắn tay áo lên, nói: “Đây là phương pháp một vị đông y đã nói qua, là ngâm chân với thảo dược, có thể giúp chữa chứng mất ngủ. Mẹ, mẹ ngâm chân nhiều một chút.”
“Được! Được!” Giản Thanh Doanh không ngừng nói ‘được’, giọng bà có chút nghẹn ngào.
Hạ Nhược Tâm thật sự cảm giác người phụ nữ này thật quá dễ khóc. Một ngày khóc ba lần, ba lần khóc nửa ngày, phần lớn thời gian một ngày đều là dùng để khóc. Không biết những năm qua cha con Lục gia là như thế nào.