Editor: Quỷ Quỷ
Cửa xe mở ra, cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, nhìn chăm chăm nơi mình vừa đặt chân xuống.
Cô hướng ánh mắt lên cao, tòa nhà này cao bao nhiêu, có hai mươi mấy tầng, đây là lần đầu tiên cô tới đây, lần đầu tiên tới gần cơ ngơi của anh, cô đã đến tận nay nhưng vẫn chưa đủ dũng khí bước thêm một bước.
Cô không biết mình đang lo lắng hay sợ hãi? Thật buồn cười, phu nhân Tổng giám đốc Sở thị lại sợ tới công ty của chồng mình.
Cô tự bấm vào tay mình, có chút đau đớn, mới có thể khiến cô tỉnh táo, cho cô thêm dũng khí.
Cô đi vào đại sảnh, người không quá nhiều, nhưng mọi thứ đều rất gọn gàng ngăn nắp, bên đó có hai chiếc thang máy, thỉnh thoảng vẫn có người ra vào.
Cô muốn bước vào liền bị ngăn cản.
“Thật ngại quá, không phải là nhân viên của công ty thì không thể sử dụng thang máy.” một giọng nói thô cứng nhưng lễ độ khiến Hạ Nhược Tâm dừng bước.
Hạ Nhược Tâm cắn môi, cô dùng thân phận gì? Một người vợ đáng thương đồng cam cộng khổ? Cô còn không được như vậy.
“Tôi tìm Sở Luật.” cô ngước mắt lên nhìn chằm chằm người trước mặt.
Nhân viên bảo vệ này nhìn cô một lúc lâu, cô tìm tổng giám đốc của chúng tôi, xin hỏi cô có thân phận gì, chuyện như thế này ngày nào cũng xảy ra trong công ty bọn họ, luôn là tới tìm vị cao cao tại thượng kia của bọn họ, đám phụ nữ này ôm tâm tư gì ai cũng biết, chính là muốn tìm kim chủ.
Hạ Nhược Tâm trầm mặc thật lâu rồi ngẩng đầu gằn từng chữ một, “Tôi là vợ anh ấy.”
Là cô nói ra câu này, nhưng trong lòng không khỏi cái thấy bi ai, ngay cả đi gặp chồng cũng bị người khác ngăn cản.
Nhân viên bảo vệ không khỏi đánh giá trong lòng, phu nhân tổng giám đốc, không giống lắm, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn, thực ra cũng có hao hao người phụ nữ trên báo chí.
Anh ta do
dự, rốt cuộc có phải hay không cũng không thể làm rõ được, dù sao bọn họ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy phu nhân tổng giám đốc trông như thế nào.
Đỗ Tĩnh Đường một tay cầm tài liệu, tay kia cầm hamburger đưa lên miệng cắn, không nên trách anh, Sở thị này thật không phải một nơi bình thường, để phụ nữ đảm nhiệm công việc của đàn ông, còn đàn ông cứ như một đám vô công rồi nghề, nhưng anh thì khác, phải làm việc như một cái máy, từ sáng đến giờ còn chưa ăn gì, công việc chất thành núi, anh mệt mỏi đáng thương tranh thủ ăn hamburger.
“Hả?” Anh dừng lại, nghển cổ nhìn người phụ nữ đang giằng co với nhân viên bảo vệ. gương mặt người phụ nữ sao trông quen như vậy, anh nuốt chửng miếng bánh trong miệng, dùng sức vỗ vỗ ngực, thiếu chút nữa thì bị nghẹn.
Anh lại hơn gần hơn một chút, bỏ hamburger xuống, đúng là cô, chỉ là sao cô lại ở đây, vẻ ngông nghênh thường trực của anh lúc này hơi biến đổi.
Anh đến gần tò mò hỏi, “CHị dâu, sao chị lại tới đây, muốn tìm anh họ em sao?” Anh khoát tay với nhân viên bảo vệ, ý muốn nói chuyện để anh giải quyết.
Nhân viên bảo vệ kỳ quái nhìn Hạ Nhược Tâm, hóa ra thực sự là phu nhân tổng giám đốc, phó tổng giám đốc đã nhận ra cô thì hẳn là không sai rồi.
Vậy người phụ nữ thường xuyên đi cùng tổng giám đốc là ai? Anh ta suy nghĩ một chút, chỉ có thể lắc đầu, không nên suy đoán lung tung, anh ta chẳng qua chỉ là một nhân viên bảo vệ quèn mà thôi.”