Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ TrướcChương 1004: Chậm rãi báo thù“Yên tâm đi, Lục tiên sinh. Chuyện này tôi hiểu.” Viên cảnh sát vội vàng đáp ứng. Để đến được vị trí này người nào mà không phải thành tinh, thậm chí còn phải biết điều như hồ ly ngàn năm.
Cho dù bây giờ Lục tiểu thư kia không xảy ra chuyện gì hay có xảy ra đi nữa cũng không thể mang chuyện này ra mà bàn tán được. Lục gia là một gia tộc có tiếng nên rất đáng lo ngại, hơn nữa chuyện chính chân của Lục tiểu thư làm bị thương chỗ yếu hại của nguời đàn ông đó cũng không thể nói, bằng không vị Lục tiểu thư này về sau đừng mong lấy được chồng.
Một người phụ nữ hung hãn như vậy, ai mà dám lấy?
Lục Cẩm Vinh vừa lòng rời đi, chuyện này là có phải là chuyện ngoài ý muốn hay không anh đều phải điều tra rõ, anh đã từng nói qua, đụng tới người của Lục gia thì phải nhận lấy được hậu quả tương ứng, chỉ cần bọn họ có thể tra ra.
Lúc anh về đến nhà thì trời đã sẩm tối.
“Tiểu Hoa đâu, dì Tần? Con bé có ngủ được không?” Lục Cẩm Vinh nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng không quá muộn, ngày thường Hạ Nhược Tâm ngủ không có ngon giấc, có khi chỉ sau nửa đêm cô đã không thể ngủ được nữa cho nên cô thường không ngủ sớm.
Bác sĩ nói, đây là một loại tâm bệnh của cô, cô sợ nằm mơ, sợ bóng tối, nhưng nếu có thể thì làm ban đêm cô không tỉnh lại, bằng không tinh thần ban ngày sẽ rất kém.
Điểm này có lẽ mọi người trong nhà đều biết, Hạ Nhược Tâm cũng biết cho nên bầy giờ mới tám giờ nên cô vẫn chưa ngủ.
“Tiểu thư vẫn ở trong bếp pha trà.” Tần Tuyết Quyên chỉnh cái đệm trên sô pha lại, nói: “Vinh nhi, con đói không, để dì vào trong bếp làm chút gì đó cho con ăn.”
“Vâng, gì làm đi, con cũng đang đói.” Lục Cẩm Vinh sờ soạng cái bụng rỗng của mình, bây giờ anh cũng muốn ăn cái gì đó lót dạ rồi tắm rửa đi ngủ.
“Anh về rồi, đúng lúc quá.” Hạ Nhược Tâm một ly trà, đặt ở trước mặt Lục Cẩm Vinh.
“Trà sữa em làm đấy, anh nếm thử đi.”
Lục Cẩm Vinh cũng không từ chối, bưng lên tới miệng liền ngấp một ngụm, hương vị rất ngọt, mùi sữa rất nồng, có lẽ cái này sẽ giúp anh thật sự ngủ được một giấc ngon đây.
“Chuyện bên kia dã giải quyết xong rồi.” Lục Cẩm Vinh buông chén trà trong tay, nói với Hạ Nhược Tâm.
“Vâng, em biết rồi.” Hạ Nhược Tâm cũng không lo lắng mấy về chuyện này, cũng không sợ người đàn ông đó có quay lại tìm cô gây phiền phức, cô từng nghe nói hắn ta từng là một tên tù nhân trốn thoát, bây giờ lại bị bắt trở về, trứng lại nát, có lẽ hắn sẽ không còn sức để mà gượng dậy nổi.
“Tiểu Hoa…” Lục Cẩm Vinh vươn tay đặt ở đỉnh đầu Hạ Nhược Tâm.
“Vâng?” Hạ Nhược Tâm cười cười, “Anh, anh có chuyện gì muốn nói sao?”
“Đúng vậy” Lục Cẩm Vinh muốn nói nhưng lại không biế nên mở miệng nói như thế nào mới tớt, nói với phụ nữ chuyện của đàn ông quả thực có chút xấu hổ.
“Tiểu Hoa, người kia về sau…” Anh ho khan một tiếng: “Đừng hướng tới chỗ kia của đàn ông mà đạp nữa, nếu hư cái đó là không cứu được nữa…”
“Vâng, em biết rồi”, chân Hạ Nhược Tâm dưới bàn bỗng nhiên giật giật, dù sao cũng đã giẫm rồi, cô cũng không có hối hận, nếu có lần sau thì cô cũng sẽ làm như thế, những kẻ như vậy sẽ làm cưỡng bức phụ nữ, như vậy cô sẽ cho bọn chúng hết dùng.
Sau đó không lâu, Tần Tuyết Quyên lại bưng đồ ăn ra, vừa lúc Hạ Nhược Tâm cũng đang đói, hai người liền ngồi ăn một ít rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Giấc ngủ của Lục Cẩm Vinh trước giờ cũng rất tốt, anh cũng không có bệnh mất ngủ, nhưng Hạ Nhược Tâm lại ngược lại, thời gian cô ngủ đều là qua 12 giờ, buổi sáng 5 giờ dậy, cứ như vậy làm việc và nghỉ ngơi, cô phải khuya mới ngủ được, bằng không sẽ
ngủ sớm tỉnh sớm.
Cô ôm trong ngực búp bê nhỏ ngồi phát ngốc, cô giúp búp bê nhỏ chải dầu, làm váy, làm những chuyện mà con gái cô trước kia làm. Cô coi búp bê như Tiểu Vũ Điểm, nhưng cuối cùng đây vẫn không phải là Tiểu Vũ Điểm.
Rồi cô cúi đầu, hàng nước mắt đột nhiên lăn dài xuống.
Búp bê thì không sống, Tiểu Vũ Điểm của cô cũng đã chết.
Kỳ thật cô cũng biết Lục Cẩm Vinh đã đi điều tra một ít nhưng anh lại không nói cho cô. Cô nghe được anh gọi điện, nghe được cái kia, cô đã không có bao hy vọng nhưng lại hy vọng có tin tức, chỉ là kết quả không thương hại cô.
Tiểu Vũ Điểm của cô thật sự không còn nữa.
Cho nên cô muốn báo thù, cô phải báo thù, cô phải thay con gái của mình báo thù, đừng tưởng chuyện Tống Uyển trở thành người thực vật là xong hết mọi chuyện, lần trước là vì cô không có bản lĩnh đã không làm được gì, nhưng lần này tuyệt đối sẽ khác.
Từng giây chậm chạp trôi đi, đến khi trời đã rạng sáng, cô dứng dậy, chuẩn bị đi pha thêm một ly nước khác, sau đó lại trở về phòng khách ngồi một chút, đêm khuya tĩnh mịch, an tĩnh như thế làm cô cảm thấy có chút sợ hãi.
Cô buông cái ly, lấy một tờ báo thương nghiệp ngồi trên sô pha đọc, nhưng lại thấy được hình ảnh của người đàn ông kia được in ở trang đầu.
Tài sản đã tăng lên mấy tỷ, cảng mậu dịch quốc tế Hàng Ngọc sắp khai trương, đường thương nghiệp của người đàn ông này về sau càng đi càng cao, càng đi càng thuận lợi.
Sự nghiệp của anh thật sự có thể đứng mãi không ngã sao.
Cô uống một ngụm nước, nếu so sánh cô với Sở Luật, Hạ Nhược Tâm cô quả thực không có chỗ đứng, có lẽ cả đời của cô so ra cũng không bằng anh, nhưng nói trắng ra người cô muốn trả thù trước sau đều không phải là anh.
Uống đến nửa ly nước rồi buông xuống, cô tùy tiện ném tờ báo sang một bên, giờ cũng là hai giờ sáng, cô đứng lên chuẩn bị đi ngủ.
Đêm nào cũng như thế, kì thực cô cũng không biết mình sẽ kiên trì được như thế trong khoảng thời gian bao lâu nữa, có khi cũng thật sự hi vọng thờ gian có thể nhanh chóng trôi đi, cô cũng sẽ nhanh chóng già đi hay là chết. Nhưng cô cũng lại muốn mình cũng có thể tồn tại, để nhể xem những người đó chết, muốn xem họ bị báo ứng.
Tống Uyển, còn có Hạ Dĩ Hiên.
Cô ôm búp bê nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ngủ nhé, mẹ cũng muốn ngủ.”
“Ngủ ngon, con gái của mẹ…”
Cô ngủ, hàng mi dài buông xuống, ẩn hiện môt chút tang thương.
Mỗi ngày trôi qua vẫn luân là như thế, Hạ Dĩ Hiên vẫn cần mẫn hằng ngày, không thể không nói có một số người da mặt cũng đã đạt tới trình đột thượng thừa, cho dù bên ngoài người ta đánh giá như thế nào cô ta vẫn cứ kho
Bất quá không thể không nói, da mặt dày thật đúng là một môn học mà một người bình thường không thể học được.
Hạ Nhược Tâm lấy văn kiện trên bàn, đi về Sở gia.
Người giúp việc mở cửa cho cô, cô đi lên lầu, đi ngang qua phòng Tống Uyển lại thấy hai y tá đang giúp đỡ Tống Uyển xử lý, chăm sóc 24/24. Sở gia không thiếu tiền.
(Sant: Các bạn chia sẻ và đọc truyện trên Gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch nhé <3)