Buổi tối, Hứa Duật Sâm nhìn li nước cam trên tay, anh đi đến chỗ Đường Dịch đặt li nước xuống.
“Uống chút nước đi, đừng cố gắng quá” Hứa Duật Sâm nói.
Đường Dịch ngẩng đầu lên, cô nhìn li nước rồi mỉm cười, cô bỏ kính xuống rồi cầm lên uống.
Hứa Duật Sâm nhìn cô, hình như anh đang…
Sợ cái gì đó?
Đường Dịch nhìn anh, cô đeo kính lại rồi bảo: “Anh đi ngủ trước đi, tôi sắp xong bản báo cáo này rồi”.
“Được” Hứa Duật Sâm cầm li nước cam lên, anh vào bếp đổ vào bồn nước, đưa tay mở vòi nước để xả hết nước cam đi.
Hứa Duật Sâm nhìn cái li, anh đặt nó xuống rồi quay lưng về phòng. Chỉ một chút nữa thôi là…
Mười phút sau.
Hứa Duật Sâm mở cửa phòng đi ra, đèn đã tắt, Đường Dịch cũng không còn ngồi ở đó nữa. Anh đi đến phòng của cô, đẩy cửa đi vào nhìn Đường Dịch đã ngủ say trên giường.
Thuốc…có tác dụng rồi?
“Đường Dịch?” Hứa Duật Sâm đi đến, anh lên tiếng gọi cô.
Đường Dịch đã ngủ say vì thuốc anh bỏ vào nước cam, Hứa Duật Sâm nhìn cô rồi cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.
“Chuẩn bị xe đi”.
Hứa Duật Sâm ngồi xuống giường, anh đưa tay chạm mặt Đường Dịch: “Đừng lo, tôi sẽ không làm cô đau thôi”.
“Mọi thứ sẽ rất nhẹ nhàng, cô sẽ được rời khỏi đây”.
“Yên nghỉ nhé, Đường Dịch”.
“Cảm ơn và xin lỗi cô”.
Nói rồi Hứa Duật Sâm đứng lên. Anh ôm Đường Dịch trên tay, vừa ra phòng khách cửa nhà của anh cũng đã dược mở ra. Người của nhà họ Hứa đã đứng sẵn ở đó, anh ôm Đường Dịch đi qua họ, vào trong xe.
“Đến bệnh viện”.
…
Nam Gia Ngộ ngồi trong phòng làm việc, anh chống tay lên bàn. Lúc này Khương Thần xuất hiện, anh đi thẳng đến chỗ bàn làm việc của Nam Gia Ngộ.
“Phía bệnh viện báo bác sĩ phụ trách bạn gái của Hứa Duật Sâm đang chuẩn bị phẫu thuật”.
“Anh ta…đang đưa Đường Dịch đến bệnh viện”.
Nam Gia Ngộ ngồi bất động, anh không ngẩng đầu nhìn bạn mình.
“Đã nửa đêm cậu chạy đến đây chỉ để nói những lời này sao?” Nam Gia Ngộ hỏi.
Anh nhớ đến chuyện sáng nay, Đường Dịch nói những lời đó với anh, ra sức bảo vệ Hứa Duật Sâm…
Việc gì anh phải cố chấp bảo vệ cô chứ? Đây chính là cô chọn? Cho dù có mất mạng cơ mà?
“Nam Gia Ngộ, cậu thật sự không muốn cứu người?”.
Nam Gia Ngộ ngã mình ra ghế, anh nhìn Khương Thần.
“Đây là cô ấy chọn, cô ấy chọn Hứa Duật Sâm, cô ấy tin tưởng anh ta”.
Khương Thần không nhịn được anh đập mạnh xuống bàn một cái.
“Đó là cô ấy chọn”.
“Còn tôi thì không” Khương Thần nói rồi quay đi.
“Khương Thần, cậu…đã yêu người phụ nữ đó sao?” Nam Gia Ngộ hỏi.
Khương Thần dừng chân lại, anh quay đầu nhìn Nam Gia Ngộ.
“Tôi không yêu cô ấy, nhưng từng là bác sĩ của cô ấy, đứng nhìn cô ấy chiến đấu với bệnh tình của mình trong thời gian dài, đã vô số lần tuyệt vọng đến tìm