Sáng hôm sau.
Lâm Thường Hi xuống giường, cô đi đến ôm lấy Nam Gia Ngộ đứng đấy, đôi tay vòng qua eo anh rồi ôm lấy người đàn ông này. Nam Gia Ngộ định sẵn là nằm trong tay cô, anh chính là của cô…
Nam Gia Ngộ xoay người lại, anh hỏi: “Sao em không ngủ tiếp đi? Hôm qua đã ngồi máy bay…”.
“Không sao đâu, em khỏe lắm anh yên tâm đi” Lâm Thường Hi nói.
“Nè, Gia Ngộ em có thể gặp người hiến giác mạc cho mình không? Em muốn người tốt nào đã đồng ý giúp em…”.
“Thường Hi, anh đã bảo không được, người đó rất bí ẩn” Nam Gia Ngộ nói.
“Vậy sao…”.
“Vậy sao anh không đưa em về nhà chính của Nam gia mà đưa em đến đây? Em muốn gặp bà nội” Lâm Thường Hi bảo.
“Thường Hi, bà nội không thích em, em biết rõ chuyện này mà”.
“Em biết chứ, nhưng không phải anh và vợ trước đã li hôn rồi sao? Anh đã độc thân rồi, dẫn em ra mắt với bà nội thì bà sẽ…”.
Nam Gia Ngộ giơ tay lên xoa đầu cô: “Thường Hi, chuyện đó mình nói sau có được không?”.
“Anh có việc phải đến công ty, em ở đây nghỉ ngơi tốt nhé” Nam Gia Ngộ bảo.
Lâm Thường Hi thấy vậy cũng không làm nũng nữa, cô gật đầu ngoan ngoãn buông Nam Gia Ngộ ra. Anh đến gương chỉnh lại cổ áo và cà vạt sau đó quay người rời đi, Lâm Thường Hi quay người nhìn cánh cửa phòng khép lại.
Cô đi đến sofa ngồi xuống, lấy gói thuốc trên bàn và đồ bật lửa châm điếu thuốc lên.
Lâm Thường Hi ngồi đó hút thuốc, cô tiện tay lấy điện thoại ở tủ bên cạnh. Cầm điện thoại trên tay, cô bấm số của ai đó rồi gọi điện.
“Đã tìm được giác mạc phù hợp rồi”.
“Phần sau là dựa vào diễn xuất của ông đấy”.
[Tôi hiểu rồi]
“Nam Gia Ngộ công nhận được việc thật, chỉ mới đó đã tìm được giác mạc phù hợp rồi”.
[Là ai vậy?]
“Là vợ cũ của anh ta, Đường Dịch”.
“Người đàn ông này cũng quá khốn nạn đi, có thể lợi dụng vợ cũ của mình vì tôi”.
“Nhưng sự khốn nạn đó tôi rất thích và biết ơn, dù sao nhờ anh ta tôi có thể tìm được giác mạc phù hợp rồi”.
“Còn chuyện anh ta và vợ cũ, có lẽ nên để họ tự giải quyết”.
Lâm Thường Hi nói xong thì tắt máy, cô bỏ điện thoại sang một bên rồi ngã người mình ra phía sau. Nam Gia Ngộ ơi là Nam Gia Ngộ, anh đúng là đồ ngốc!
Cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới. Sau này…anh sẽ biết thế nào là hối hận mà thôi.
Lâm Thường Hi đứng đó ngẫm nghĩ một lúc rồi quay lưng đi, cô bỏ điếu thuốc trên tay xuống gạt tàn, cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Đứng nhìn mình trước gương, trên cổ và vai đầy vết bầm tím cho Nam Gia Ngộ để lại. Cô cắn răng, nắm chặt tay…
“Vì đôi mắt...phải nhịn”.
Nếu không vì