Mấy ngày sau Nam Gia Ngộ xuất viện, vì anh chỉ bị thương nhẹ nên cũng không cần ở đây dài lâu. Hứa Duật Sâm cũng thế, cứ vậy hai người đàn ông gây ra chuyện lớn ung dung rời khỏi bệnh viện với cơ thể khỏe mạnh còn bỏ lại Đường Dịch bên trong bệnh viện với thương tích đầy người, mắt cũng không thấy được ánh sáng nữa.
Đường Dịch đã ở đây mấy hôm, cô cũng bắt đầu thích ứng được việc không thấy ánh sáng. Cô tập cách đi, học cách làm quen với bóng tối, cũng may Khương Thần bên cạnh cô suốt 24h nên cô cũng yên tâm làm sao.
Đường Dịch ngồi trên giường bệnh, Khương Thần đưa li nước cho cô, cô cầm lấy rồi nắm chặt li nước trong tay.
“Thấy em như thế này anh cũng yên tâm rồi” Khương Thần kéo ghế ngồi xuống.
“Mạng sống của em còn giữ được là may mắn rồi, em không thể vì những chuyện này mà bỏ đi tính mạng của mình, không thể bước tiếp tiến về phía trước được” Đường Dịch nói.
Khương Thần mỉm cười, anh nắm lấy tay cô rồi bảo: “Đợi sau khi em khỏe hơn, anh đưa em rời khỏi đây, em có đồng ý không?”.
“Rời khỏi nơi này, tránh xa Nam Gia Ngộ và Hứa Duật Sâm” Khương Thần nói.
Đường Dịch khựng lại. Cô đã biết những chuyện xảy ra vừa qua, biết được mục đích của Nam Gia Ngộ cũng như lúc này Hứa Duật Sâm đang rất hận mình. Đắn đo một lúc, cô gật đầu.
“Em…muốn rời khỏi đây”.
Khương Thần mỉm cười, anh ôm lấy cô: “Tốt quá, chúng ta rời khỏi đây, như vậy sẽ không sống trong đau khổ nữa”.
…
Nam Gia Ngộ lúc này chẳng hề để tâm đến việc Đường Dịch lúc này ra sao. Giác mạc của cô không thể dùng được nữa, bây giờ anh đang dốc hết sức mình tìm một giác mạc phù hợp sớm hơn dự định.
Nam Gia Ngộ ngồi ở bàn làm việc, anh quay ghế nhìn ra cửa sổ. Mấy ngày qua anh bị thương như vậy nhưng Lâm Thường Hi không xuất hiện cũng không hề đến thăm anh.
Cô…không biết gì sao?
…
Lâm Thường Hi lúc này ở sân bay, cô đã biết chuyện Nam Gia Ngộ gây ra chuyện lớn khiến cho giác mạc của Đường Dịch không thể dùng choc a phẫu thuật sắp tới. Cô tắt điện thoại đi, đi đến thùng rác ném vào đó rồi đẩy kính râm đi vào trong.
Lên máy bay, Lâm Thường Hi nhìn ra cửa sổ. Nam Gia Ngộ đã làm hỏng chuyện rồi…cô cũng không còn lí do gì phải ở đây nữa, ở bên cạnh một người đàn ông như anh ta thật khiến người khác chán ghét làm sao, sự chiếm hữu, cái gọi là tình yêu của Nam Gia Ngộ làm cho cô thấy thật buồn nôn.
“Anh hết giá trị lợi dụng rồi”.
Lâm Thường Hi mỉm cười, tạm biệt Nam Gia Ngộ, sau chuyến bay anh và tôi chẳng thể gặp lại nhau nữa đâu.
Cứ thế Lâm Thường Hi rời đi trong im lặng, đối với cô gái này Nam Gia Ngộ chỉ để lợi dụng, bởi vì anh có giá trị với mình. Nhưng sau chuyện này Lâm Thường Hi không cần nữa, việc tìm giác mạc phù hợp cô vẫn nên tự thân vận động thì hơn.
…
Bệnh viện.
Đường