Tàn Nô

Mẫu Thân


trước sau

“Lúc nở như tuyết, lúc tàn như tuyết, hoa nở tuyệt sắc. Hương không ở nhụy, hương không ở đài, mà ở trong cốt.

 

Giữ gió khe, lưu trăng suối, chịu đựng xấu hổ tổn thương, đào sơn như máu. Nồng nàn mà nhàn nhạt, cuối cùng cũng có một tình yêu bình thường.”

 

Trăng khuyết, A La lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây hoa lê kia, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng chạm vào thân cây thô ráp, bên tai vang lên tiếng hát của mẫu thân lúc nàng còn nhỏ. Khi đó nàng cho rằng lời ca nói về hoa lê, về sau mới biết là không phải. Nhưng mà sự yêu thích với hoa lê bắt nguồn từ đó cũng đã ăn sâu bén rể, vốn ở bài Vịnh mai này.

 

“Đêm lạnh, ra ngoài sao không mặc thêm y phục?” Một tấm áo choàng thật dày bao lấy A La, giọng nói Tử Tra Hách Đức âm thầm trách cứ vang lên sau lưng nàng.

 

Nàng quay đầu lại, Tử Tra Hách Đức mở hai tay ôm nàng vào lòng, dùng chính thân thể cao lớn của chính mình giúp nàng ngăn trở gió đêm lạnh lẽo.

 

“Một mình… ngơ ngác nghĩ gì vậy?” Hắn hỏi, giống như vô tâm, nhưng chỉ có hắn tự mình biết, khi hắn xuyên qua song cửa sổ nhìn thấy nàng đứng ở trong màn đêm. Bóng lưng gầy yếu trong veo mà lạnh lùng có vẻ vô cùng không thật, tựa hồ tuỳ lúc đều có khả năng biến mất không thấy, trong lòng hắn nảy sinh một sự khủng hoảng to lớn. Sau khi trải qua một kiếp nạn như vậy, hắn biết chính mình sẽ không thể chịu đựng được chuyện tương tự phát sinh thêm một lần nữa.

 

A La mỉm cười, tựa đầu trên bộ ngực rộng dày của hắn.

 

“Từ khi ta 14 tuổi đã không còn cười nữa.” Nàng buồn bã nói, ánh mắt như nước rơi vào thảo nguyên bị bóng đêm thâm trầm bao phủ. Những chuyện đã qua giống như chuyện của đời trước, ở khắc này lại có vẻ xa xôi mà mờ ảo như thế. “Nếu không phải gặp chàng…” Nàng dừng lại, nhớ tới cuộc gặp gỡ không hề làm cho người cảm thấy vui vẻ kia.

 

Tử Tra Hách Đức cũng không cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, không tự chủ được cùng nàng nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp mặt, một tia cười yếu ớt hiện lên khoé môi.

 

“….. Nếu không có chàng vô lễ như vậy xông vào, cả đời này ta có thể sẽ không cười nữa….” Nàng thì thào nhỏ giọng, uyển chuyển nói ra tất cả tâm tư.

 

“Uhm…” Tử Tra Hách Đức chỉ nhàn nhạt lên tiếng, bởi vì nghe hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, cho nên không làm chuyện truy vấn dư thừa, nhưng khóe môi không cách nào kiềm được cong lên.

 

A La không có chú ý tới vẻ mặt hắn, vẫn còn đắm chìm trong hồi ức.

 

“Chàng đã từng hỏi ta, mặt ta là bị người nào huỷ…” Nói tới đây, nàng dừng một chút, đột nhiên phát hiện sự chua xót trong quá khứ không biết từ khi nào đã tan biến không thấy, bao quanh trái tim nàng đích thị là một loại cảm giác xa lạ mà lại làm cho người ta yên tĩnh. Tất cả những khổ sở phải chịu đựng cùng toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, khi được hắn yêu thương ôm vào trong ngực, đều đã trở nên không còn quan trọng. Có lẽ, đây chính là hạnh phúc.

 

Thoả mãn thở dài, lòng nàng bình thản nói về những thống khổ đã qua. “Vì để thoát khỏi cuộc sống kia, vì… là bản thân ta tự phá hủy dung mạo kia đi.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng bâng quơ, cho thấy nàng thật ra không thèm để ý, nhưng nàng không nói ra miệng chính là, ngay cả chính nàng cũng không xác định được, lúc trước nàng thoát đi có phải vì có thể lại được gặp hắn hay không.

 

Tươi cười trên mặt Tử Tra Hách Đức thu lại, mày rậm nhíu lại, nghĩ đến một khắc kia khi lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo kia chạm vào đôi má mềm mại của nàng, đau đớn cùng dũng khí của nàng, bàn tay ôm thắt lưng nàng không tự giác ghìm chặt, một chút đau đớn sắc nhọn dâng lên trong lòng hắn, như một dòng điện chạy khắp toàn thân.

 

Hắn nhắm mắt lại, thở dốc một hơi thật to, có chút phiền não thì thào chửi nhỏ: “Nữ nhân ngốc!” Nào có người giống nàng vậy?

 

Biết tâm tư của hắn, A La lơ đễnh cười, chậm rãi nói: “Kỳ thật… việc kia cũng không có gì….” Sự xinh đẹp đối với nàng cũng không quan trọng, nàng chỉ muốn làm một nữ tử chăn dê bình thường, cùng người mình yêu mến bên nhau cả đời, những thứ khác lại cũng không là gì cả. Còn nhớ rõ tâm nguyện trước đây, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mới biết được một dân tộc muốn có hoà bình yên ổn không phải chỉ dựa vào sắc tướng của nữ tử là có thể làm được. Nàng không phải Thu Thần Vô Luyến, cho nên cũng sẽ không nhận trách nhiệm như vậy.

 

“Chỉ là… xấu như vậy, chỉ sợ phải uỷ khuất chàng rồi.” Đây là tiếc nuối duy nhất của nàng. Không có nữ nhân nào không hy vọng ở trước mặt người mình yêu mến thể hiện ra mặt xinh đẹp nhất của mình, nhưng mà, nàng càng không hy vọng đưa tới những phiền toái cùng điều xấu không cần thiết cho hắn.

 

Hồng nhan hoạ thuỷ, những lời này… kỳ thật không sai.

 

Tử Tra Hách Đức hít sâu một hơi, cúi đầu yêu thương hôn lên môi nàng, “Nếu như ta để ý những thứ này, hiện tại đã không đứng ở chỗ này.”

 

“Hơn nữa, ta từ đầu đến cuối muốn đều chỉ là A La, cùng Thu Thần Vô Luyến mỹ lệ nhất thiên hạ có quan hệ gì chứ?” Hắn ôn nhu nói, con ngươi thâm thuý trong màn đêm lấp lánh. Hắn không có nói cho A La, hắn cũng không hy vọng nàng khôi phục dung mạo, chỉ vì hắn không muốn cùng tộc Vương của hắn, cùng với nam nhân khác tới tranh đoạt nàng. Hắn chỉ muốn nàng thuộc về một mình hắn.

 

A La ngẩn ra, vẫn chưa kịp có bất kỳ rung động gì —

 

“Hoá ra người Địa Nhĩ Đồ ngươi cũng không ngu ngốc.” Giọng nói Minh Chiêu lại đột ngột vang lên, cắt đứt không khí đang vô cùng thân thiết của hai người. Chỉ là giọng nói của hắn ấm áp tựa như gió xuân, cho dù lúc nào cũng quanh quẩn bên người, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy phiền chán.

 

A La từ trong lòng Tử Tra Hách Đức ngẩng đầu lên, xoay người, ôn hoà nhìn về phía Minh Chiêu chẳng biết từ lúc nào đã đứng trên bậc thang, cũng không ngại hắn nghe được lời thì thầm của hai người.

 

“Người Diễm tộc các ngươi thích nghe lén người khác nói chuyện sao?” Tử Tra Hách Đức tức giận, giễu cợt nói. Kỳ thật không phải chán ghét, mà là thật sự muốn biết nam nhân này có phải thật sự như hắn biểu hiện ra ngoài hay không, không có cảm xúc dao động của người thường.

 

Minh Chiêu vẫn như cũ cười đến vân đạm phong thanh, “Không phải ta muốn nghe, mà là giọng nói ngươi lớn đến nỗi ta không thể không nghe.” Ngụ ý là Tử Tra Hách Đức độc hại lỗ tai hắn, hắn là người bị hại.

 

Tử Tra Hách Đức tức cười không nói gì, hắn vốn không phải một người thích tranh luận, chỉ cười cho qua, buông tha ý định để cho Minh Chiêu tiết lộ cảm xúc của mình.

 

A La nhịn không được dịu dàng cười, cầm tay Tử Tra Hách Đức, cùng hắn cùng nhau đi đến bên người Minh Chiêu ngồi xuống.

 

Trên mặt Minh Chiêu chợt sửng sốt, trong đêm tối nháy mắt không ai có thể bắt được. Qua một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi nói, “Có lẽ các ngươi quyết định đúng.”

 

Một câu này không đầu không đuôi, lại khiến cho Tử Tra Hách Đức cùng A La có chút kinh ngạc, đồng thời nghi hoặc nhìn về phía hắn.

 

Minh Chiêu trầm mặc một phen, mới nói: “A La…. cô hiện tại vẫn rất xinh đẹp.” Mới vừa rồi nhìn thấy A La không lưu tâm cười, cho dù là trên một khuôn mặt như vậy, vẫn xinh đẹp đến kinh tâm động phách như trước. Từ đó có thể biết, nếu khôi phục lại dung mạo, từ nay về sau nàng sẽ mang đến phiền toái như thế nào. Trong cuộc sống thế tục này, sự xinh đẹp xuất trần thoát thế luôn luôn khó mà trường tồn.

 

A La ngẩn ra, bởi vì cảm nhận được lời hắn nói ra xuất phát từ đáy lòng, cho nên hơi có chút ngạc nhiên, không biết nói cái gì, chỉ có thể đáp lại bằng nụ cười yếu ớt, trong lòng cũng không khỏi dâng lên nỗi buồn vô cớ khó hiểu.

 

Gió đầu hạ thổi qua vai ba người đang ngồi, mang theo cảm giác mát mẻ, cũng mang theo ý ly biệt không người nói ra.

 

—————————-

 

Hôm sau, phía chân trời xuất hiện ráng mây vàng nhiều ngày không thấy.

 

Minh Chiêu đứng trong tia nắng ban mai, mái tóc màu xám bạc xoã trên lưng giống như hấp thụ tinh hoa của trăng, sắc vàng của mặt trời, lấp lánh mộng ảo như không thực, làm cho người ta khó dời ánh mắt.

 

Không nghĩ tới hắn sẽ chờ ở bên ngoài, Tử Tra Hách Đức cùng A La đều có chút bất ngờ.

 

“Minh Chiêu tiên sinh.” A La lên tiếng chào hỏi trước.

 

Minh Chiêu hơi nghiêng đầu, khoé môi hàm chứa ý cười tốt lành, ráng mây màu vàng càng tôn lên sự tuấn mỹ vô trù của các đường nét trên mặt hắn, khiến cho toàn thân hắn tản mát ra một loại ánh hào quang thần thánh thoát ly trần thế.

 

A La cùng Tử tra Hách Đức đều vì một màn này mà ngừng hô hấp.

 

“Ta cùng đi với các người.” Đối với ảnh hưởng mà mình tạo ra coi như không có, Minh Chiêu thản nhiên nói.

 

Tử Tra Hách Đức phục hồi lại tinh thần đầu tiên, tương đối kinh ngạc, “Cùng đi?” Hắn muốn đi đâu?

 

Minh Chiêu xoay đầu qua, con ngươi sáng bóng màu bạc nhìn chăm chú về phía mặt trời mới mọc nơi chân trời xa xôi, một tia u quang hiện lên, bởi vì đưa lưng về phía hai người A La, cho nên không ai thấy. “Ta muốn đến bộ Mạc Hách của các ngươi ở vài ngày.” Hắn nói như đương nhiên, căn bản không phải thương lượng hay trưng cầu.

 

Tử Tra Hách Đức vốn ngẩn ra, rồi sau đó lộ ra ý cười vui mừng. “Hoan nghênh!” Tính cách hắn ngay thẳng, không chút nào che giấu sự tán thưởng cùng yêu thích đối với Minh Chiêu.

 

A La lại có chút nghi hoặc, nàng không tin Minh Chiêu là một người lưu luyến tình cảm nhân thế, đương nhiên hắn sẽ không vì lý do bọn họ rời đi mà không nỡ, cho nên hành động như vậy của hắn thật sự làm cho người ta khó có thể phỏng đoán. Chỉ là hắn thật sự là một người làm cho người ta yêu mến, mặc dù biết hắn có mục đích riêng, cũng vẫn như cũ khiến người ta khó có thể cự tuyệt.

 

Vì thế ba người cùng đi, ở Du Lâm mua ngựa, cưỡi ngựa như bay về bộ Mạc Hách.

 

Đi nửa ngày trên thảo nguyên rộng lớn, mặt trời lên cao, toả nhiệt. Phía trước xuất hiện một mảnh rừng thưa, những chiếc lá trên cây Diệp Tử đã phát triển tươi tốt, xanh tươi một mảng, khiến cho ánh mắt ba người vốn bị vùng đồng bằng trống trải lấp kín đột nhiên sáng ngời.

 

Đó là chỗ thượng nguồn, mọi người đi trên đoạn đường này đều biết.

 

Ba người chậm rãi giảm tốc độ ngựa, từ từ dọc theo con đường nhỏ đi vào trong rừng. Một cái hồ nhỏ cong như hình trăng lưỡi liềm lẳng lặng nằm ở đó, trong suốt vô cùng, nước suối theo rừng cây bên kia chảy vào, lại theo bên kia chảy xuống, quanh năm không đầy không tràn.

 

Mà trên thảm cỏ dài trên bờ hồ, đã có một người qua đường, đang quỳ gối múc nước bên bờ hồ, chỉ thấy thân hình bà thướt tha thon dài, tóc dài hoa râm ở phía sau lưng trải dài trên đất.

 

Ngoại trừ Minh Chiêu, Tử Tra Hách Đức cùng A La đều ngẩn ra. Có thể là nhận thấy có người tới, người nọ quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp mang theo năm tháng tang thương.

 

Là mẫu thân Đặc Lan Đồ – Vũ Muội.

 

Nhìn thấy bọn họ, trên mặt Vũ Muội không có bất luận cảm xúc dao động gì, giống như sớm đã đoán được bọn họ sẽ đến. Xoay mặt lại, bà tiếp tục dùng túi nước hứng đầy nước.

 

Tử Tra Hách Đức cùng A La nhìn nhau, cảm nhận được nghi hoặc trong lòng đối phương, nhưng cũng không ai nói chuyện, chỉ an tĩnh xuống ngựa, đi tới sau lưng Vũ Muội.

 

Tử Tra Hách Đức chưa mở miệng, phía sau lại truyền đến giọng nói ấm áp của Minh Chiêu.

 

“Lão nhân gia, người muốn đi đâu?” Theo thanh âm, Minh Chiêu vượt qua hai người đi tới bên cạnh Vũ Muội, ngồi xổm xuống. “… Ta tới giúp người.” Nói xong, lấy túi nước nặng trịch trong tay Vũ Muội, giúp bà múc nước.

 

 Nhìn người trẻ tuổi làm chuyện này như thể đương nhiên, ánh mắt Vũ Muội trở nên ôn hoà. “Ta muốn đi tìm nhi tử bất hiếu kia của ta, hắn vậy mà vì huynh trưởng của hắn mà đi tìm mã tặc hung tàn báo thù, vứt bỏ ta, mặc kệ mẫu thân sắp xuống mồ này.”

 

Toàn thân Tử Tra Hách Đức chấn động, thất thanh nói: “Cái gì? A dì, Đặc Lan Đồ đi tìm Kha Chiến rồi sao?”

 

Vũ Muội không để ý hắn, tiếp nhận túi nước Minh Chiêu đưa cho bà, cũng không nói tiếng cảm ơn, chỉ là đột nhiên vươn một bàn tay đặt trên trán Minh Chiêu, trong mắt loé ra ánh sáng thâm thuý trí tuệ. Sau một lúc lâu, nói: “Đứa bé ngoan, ngươi nhất định sẽ tìm được người ngươi muốn tìm.”

 

Lời của bà không hiểu ra sao cả, hai người bên cạnh nghe được một đầu mờ mịt, nhưng tươi cười trên mặt Minh Chiêu lại trong nháy mắt thu hồi lại, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.

 

“Nhận lời chúc của người.” Hắn cũng không nói gì thêm, nhưng cùng hắn sớm chiều ở chung gần một tháng, hai người lại biết Vũ Muội nói trúng tâm sự của hắn rồi.

 

Thở dài, lúc này Vũ Muội mới đứng lên nhìn về phía Tử Tra Hách Đức vẻ mặt cung kính, “Toàn bộ nguyên nhân vì ngươi mà ra, cũng nên do ngươi đi kết thúc.” Trên mặt bà không có biểu hiện của sự không hài lòng hay chán ghét, chỉ là nhàn nhạt bất đắc dĩ.

 

Nghe được lời của bà, A La bắt đầu khẩn trương, nghĩ đến một trận huyết tinh từng trải qua, không tự chủ được nắm chặt tay Tử Tra Hách Đức. Mặc kệ hắn đi nơi nào, nàng cũng sẽ theo bên cạnh hắn. Nàng không giúp được hắn, nhưng ít ra nàng sẽ không để hắn một mình đối mặt toàn bộ.

 

Biết tâm tư của nàng, trong lòng Tử Tra Hách Đức ấm áp, trên mặt lại chỉ mỉm cười, “Đó là đương nhiên. Người yên tâm, a dì, ta nhất định sẽ đem Đặc Lan Đồ lông tóc không chút tổn hại đưa đến trước mặt người.”

 

Biểu tình của Vũ Muội cũng không có bởi vì hắn hứa hẹn mà có chút dịu đi, chỉ là nhẹ gật gật đầu, sau đó chuyển hướng sang A La.

 

“Ngươi đi theo ta.” Bà nói, giống như bộ dạng lần đầu tiên gặp mặt khi đó, ngữ khí uy nghiêm không thể kháng cự. Nói xong, tự mình hướng ngoài rừng mà đi.

 

A La bất an nhìn ánh mắt Tử Tra Hách Đức, lo sợ nghi hoặc trong lòng bởi vì hắn ôn hoà cười mà đột nhiên bình tĩnh lại. Buông tay hắn ra, nàng mang tâm tình bình tĩnh theo sát sau lưng Vũ Muội.

 

Vũ Muội đứng lại tại cánh rừng, ánh mắt rơi vào con chim ưng tự do bay lượn trên bầu trời trong xanh. A La lặng yên đi tới phía sau bà, lẳng lặng chờ đợi bà nói chuyện.

 

Thật lâu sau.

 

“Đã từng, ta tưởng là ta có thể thay đổi số mệnh an bài.” Giọng nói già nua như được bánh xe thời gian mài dũa từ từ vang lên trên vùng đồng bằng trống trải, “Ta cho rằng nếu trời phú cho ta thần lực biết trước tương lai, như thế có nghĩa là người cũng giao cho ta quyền lực thay đổi tương lai…”

 

Nói đến đây, Vũ Muội không tiếng động nở nụ cười, trong nụ cười tràn ngập chua xót cùng bất đắc dĩ, cũng tràn ngập sự khuất phục đối với vận mệnh.

 

“Từ lúc Tử Tra Hách Đức sinh ra, ta liền thấy được việc hắn và ngươi gặp nhau, biết xuất thân cùng lai lịch của ngươi không giống bình thường.” Vũ Muội nói ra bí mật giấu ở trong lòng mấy chục năm. Từ sau khi trở thành tù binh của người Địa Nhĩ Đồ, bà liền không để lộ ra năng lực siêu phàm của thánh nô Thất Sắc tộc. “Ta cho rằng sự xuất hiện của ngươi sẽ đem lại tai nạn vô cùng to lớn cho người Địa Nhĩ Đồ, chỉ vì phàm là nơi có ngươi liền không có hoà bình, phàm là người có được ngươi đều chắc chắn có máu tươi dính vào người, mà Tử Tra Hách Đức cũng sẽ không ngoại lệ.”

 

Lời của bà giống như một tia sét đánh, oanh tạc mọi chỗ trống trong đầu nàng, thật lâu không thể suy tư.

 

Vũ Muội không chút nào quan tâm tới phản ứng của A La, chỉ tự mình nói tiếp. “Cho nên ta một mực dựa vào lực ảnh hưởng của mình cố gắng ngăn cản Tử Tra Hách Đức kế thừa vị trí trưởng tộc của phụ thân hắn. Mọi người đều tưởng ta là vì Đặc Lan Đồ.” Nói đến đây, bà lại nở nụ cười, “Tiểu tử Đặc Lan Đồ kia căn bản không thể đảm đương chức tộc trưởng, so với con ngựa hoang còn khó khống chế bản thân, mỗi ngày chỉ biết đi theo tiểu cô nương Kỳ Kha, đối với toàn bộ mọi chuyện chung quanh coi như không có. Ta làm sao hy vọng hắn tới thế vị trí phụ thân hắn.”

 

A La chậm rãi lấy lại tinh thần, dần dần hiểu rõ ý tứ Vũ Muội. Lão nhân này chỉ muốn bảo hộ dân tộc đã huỷ diệt mẫu tộc của bà, lại sinh sống cùng nhau mấy chục năm mà thôi.

 

“Nếu Tử Tra Hách Đức không đảm đương vị trí tộc trưởng, như thế vô luận hắn cùng người nào ở cùng một chỗ cũng sẽ không ảnh hưởng đến bộ Mạc Hách, thậm chí tất cả bộ tộc Địa Nhĩ Đồ…”

 

Lời nói rõ ràng còn chưa hết, Vũ Muội lại đột nhiên trầm mặc. Sự yên lặng tại không gian như vậy có chút khó xử, A La không tự chủ được tỉ mỉ suy nghĩ về lời lão nhân nói.

 

—————

 

Một tiếng rít, con diều hâu lượn vòng trên không đột nhiên như mũi tên lao xuống đất. Lúc nó bay lên, móng sắc đã gắt gao bắt được một con rắn dài còn đang vặn vẹo vùng vẫy.

 

A La bị biến hoá bất thình lình làm cho kinh ngạc một phen, thu hồi tinh thần mất tập trung, ánh mắt rơi vào mái tóc dài màu xám trắng chấm đất của Vũ Muội.

 

“Người muốn ta rời khỏi Tử Tra Hách Đức?” Nàng sâu xa mở miệng, đột nhiên có chút mệt mỏi. Chẳng lẽ nói, lưỡng tình tương duyệt của nàng cũng không được thế nhân cho phép sao? Như thế nàng rốt cục lại làm ra chuyện thập ác không thể tha sao?

 

Vũ Muội quay đầu lại, trên mặt là sự ôn hoà hiền lành ngoài dự kiến của A La. Bà mỉm cười nói, “Nếu như ta muốn ngươi rời khỏi hắn, ngươi làm được sao?”

 

A La ngẩn ngơ nhìn lão nhân lần đầu lộ ra vẻ mặt thân thiện, vô ý thức lắc lắc đầu, rồi sau đó đột nhiên có chút tức giận.

 

“Nếu là như vậy, người vì sao muốn lưu ta lại? Vì sao muốn nói cho ta hành tung của Tử Tra Hách Đức?” Lúc trước là lão nhân chính mình nhiều chuyện, hiện tại lại muốn tới khó xử bọn họ, nàng rốt cuộc phải làm cái gì?

 

Vũ Muội nhìn ánh mắt tức giận hiếm có của A La, trong ánh mắt xẹt qua một tia kinh diễm, không có chút mảy may tức giận vì bị châm chọc. “Hoá ra là sự xinh đẹp từ trong xương cốt, khó trách…” Bà lắc đầu thở dài, lời nói chưa hết.

 

A La nghe không rõ, cũng vô tâm muốn hiểu thêm, hàng mi tú nhã thon dài nhẹ nhàng chau lại. Nàng cơ hồ đã có thể đoán trước con đường tương lai của nàng cùng Tử Tra Hách Đức sẽ không bình thản.

 

“Ta không muốn tiếp tục phí sức làm chuyện chẳng có kết quả tốt.” Vũ Muội trở về chủ đề chính, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong vắt, trong đôi mắt trong veo trí tuệ loé ra sự kính sợ đối với vận mệnh. “Ngươi cùng Tử Tra Hách Đức nhất định cùng nhau, bất luận sinh tử. Mà ta –” trên mặt của bà lần đầu lộ ra nụ cười ôn nhu cưng chiều.

 

“Ta không hy vọng tiểu tử Tử Tra Hách Đức kia chết. Hắn… từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta, ta vẫn coi hắn như hài tử của mình mà đối đãi. Không muốn thấy hắn thống khổ, không muốn hắn chịu bất luận thương tổn gì, cho nên mới không muốn hắn ngồi lên vị trí tộc trưởng, như vậy hắn liền không có cơ hội cùng Địa Nhĩ Đồ Vương đi Ma Lan quốc, liền không gặp được ngươi. Nói một cách khác, cho dù hắn gặp được ngươi, không có thân phận tộc trưởng, hắn cũng có thể tuỳ theo lòng mình lựa chọn người mình yêu mến mà không ảnh hưởng tất cả bộ tộc. Hắn không rơi vào thế khó xử.” Đây là lần đầu tiên Vũ Muội nói ra tâm ý chân thật của bản thân, cho tới nay, bà ở trước mặt mọi người đối xử với Tử Tra Hách Đức cũng không có chút biểu cảm giả dối, cũng không ai biết, yêu quý của bà đối với Tử Tra Hách Đức không chút nào ít hơn so với Đặc Lan Đồ.

 

Nghe đến lời thiệt tình của lão nhân, A La không khỏi xúc động, lại tìm không thấy lời có thể nói.

 

Vũ Muội cười khổ, rồi nói tiếp, “Chỉ là vận mệnh không thể thay đổi, ta là thông qua đứa nhỏ Tử Tra Hách Đức này mới chính thức hiểu được.”

 

Hai thân huynh đệ Tử Tra Hách Đức đều có tư cách kế thừa quyền vị của phụ thân. Ở đây nam nữ ngang hàng, quyền quyết định chọn người không phải chỉ có phụ thân của bọn họ định đoạt. Người Địa Nhĩ Đồ chuộng võ lực, chỉ có dũng sĩ mới nhận được sự tôn kính cùng kính yêu của mọi người, cho nên muốn kế thừa vị trí tộc trưởng tất phải chịu được khảo nghiệm của mọi người, cũng đạt được đại đa số người tán thành mới được.

 

Hai huynh đệ Tử Tra Hách Đức từ nhỏ liền theo phụ thân chinh chiến sa trường, đều có được nghị lực vô cùng cứng cỏi cùng sự kiên quyết và năng lực tác chiến vô cùng mạnh mẽ, đều được tộc nhân ủng hộ. Nhưng Tử Tra Hách Đức lại hơn Đặc Lan Đồ ở sự trầm ổn cơ trí, mà ở lúc nên dũng mãnh tiến lên cũng không chút nào kém cỏi hơn Đặc Lan Đồ. Chính điều này, dưới sự an bài tỉ mỉ để gây bất lợi cho Tử Tra Hách Đức trong cuộc khảo nghiệm, Tử Tra Hách Đức 18 tuổi vẫn thắng Đặc Lan Đồ 17 tuổi một bậc, đoạt được vị trí tộc trưởng. Chuyện này Vũ Muội không kịp chuẩn bị, nhưng khi đó bà vẫn tin tưởng chắc chắn vận mệnh có thể thay đổi, người thường hay nói ‘Người định thắng thiên’ không phải sao?

 

Chỉ là về sau đủ loại âm kém dương sai, đều đã từng cái xác minh lời tiên đoán của bà, để cho bà lần đầu nếm được cảm giác vô lực trước vận mệnh. Người luôn luôn sau khi trải nghiệm qua mới có thể hết hy vọng. Từ khi thấy được tình cảnh Tử Tra Hách Đức cùng Thu Thần Vô Luyến ôm nhau trên chiến trường tàn khốc, Vũ Muội liền bi thương che lại năng lực đoán trước tương lai của chính mình. Nhân sinh vốn đã là một loại trách nhiệm, mà đối với việc biết trước tương lai lại càng tăng thêm một gánh nặng cho nhân sinh. Bà là thánh nô, vốn đến chết cũng sẽ không bạc tóc, nhưng nguyên nhân là vì biết trước vận mệnh của Tử Tra Hách Đức mà tóc đen thành bạc. Cho nên về sau bà trốn tránh dời ra khỏi nơi cư trú của người Mạc Hách, cho dù bị Tử Tra Hách Đức cùng tộc dân hiểu lầm cũng không tiếc.

 

Mãi đến ngày ấy thấy A La bất lực, nhìn đến vết sẹo xấu xí trên mặt nàng, Vũ Muội lần đầu cảm thấy vận mệnh có khả năng thay đổi. Ngày trước, trong điềm báo của bà khuôn mặt Thu Thần Vô Luyến đều mơ hồ không rõ, mà Thu Thần Vô Luyến hiện tại đã không còn sự mỹ lệ của ngày xưa, nữ tử như vậy, mặc dù có mị lực lớn đến cỡ nào cũng không đến mức tạo thành ảnh hưởng quá lớn đi. Nghĩ đến đây, trong lòng bà lại dấy lên hy vọng. Cho nên mới vì Tử Tra Hách Đức mà lưu lại A La.

 

Sau khi biết Tử Tra Hách Đức vì đi tìm A La mà tìm đến mã tặc, Vũ Muội đã có thể khẳng định địa vị của nữ tử tàn dung này trong lòng Tử Tra Hách Đức không tầm thường.

 

“Người Địa Nhĩ Đồ là một dân tộc hiếu chiến, cho nên cảm tình giữa người với người cơ hồ đều thành từ trong chiến tranh. Đối với bọn hắn mà nói, không có thử thách chiến tranh, liền không có tình cảm không gì phá nổi. Ta cùng phụ thân Đặc Lan Đồ là như thế, nam

nữ người già trong tộc kết hôn với tộc khác cũng là như vậy.” Lời Vũ Muội nói khiến người suy nghĩ sâu xa, nhưng A La lại nhăn mày.

 

“Ta không thích chiến tranh.” Nhàn nhạt nói, nàng trần thuật quan điểm của chính mình.

 

“Không ai thích chiến tranh, cũng như không ai thích cực khổ cùng thất bại.” Vũ Muội mỉm cười, “Nhưng vô luận có thích hay không, chúng ta cũng phải đối mặt. Khác biệt chỉ là vì thế bị động mà tiếp thu hay là chủ động mà đối diện thôi.”

 

A La im lặng, giữa lúc hoảng hốt giống như nhận ra điều gì. Sinh mệnh cũng giống vậy, vô luận có nguyện ý hay không, một khi bắt đầu, thì nên hoàn thành.

 

“Cho nên ta ở ngoài sáng biết dưới tình huống rất nguy hiểm vẫn để cho ngươi một mình đi tìm Tử Tra Hách Đức.” Vũ Muội chậm rãi nói ra dụng tâm lương khổ của bản thân. “Nhìn ra ngươi dùng tình sâu đậm đối với Tử Tra Hách Đức, nhưng đối với dĩ vãng đã trải qua cùng e ngại với tương lai khiến ngươi giậm chân tại chỗ. Mà đây là chướng ngại lớn nhất giữa các ngươi.” Nói đến đây, Vũ Muội không nói tiếp nữa, có thể hiểu sớm nên hiểu, không thể hiểu nhiều lời cũng vô ích.

 

Lông mày A La dần dần buông lỏng, nghe giọng điệu Vũ Muội tựa hồ cũng không phải muốn cản trở nàng cùng Tử Tra Hách Đức ở cùng một chỗ, mà còn giống như có ý tán thành.

 

Nhưng chính lúc nàng đang nhẹ nhàng thở ra, đề tài của Vũ Muội lại thay đổi, nói ra chuyện nàng sợ hãi nhất.

 

“Ta là người từng trải, đương nhiên hy vọng các ngươi lưỡng tình tương duyệt có thể cùng một chỗ. Chỉ là ngươi phải biết rằng… cho dù mặt ngươi có bị huỷ hay không, ngươi là Thu Thần Vô Luyến, vậy thì thuỷ chung là Thu Thần Vô Luyến. Cái sự thật này không có khả năng giấu diếm cả đời. Hơn nữa lúc ngươi trở thành thê tử duy nhất của Tử Tra Hách Đức, chân tướng rất nhanh sẽ bị người có tâm vạch trần. Khi đó ngươi phải đối mặt sẽ là lựa chọn khó cả đôi đường.” Vũ Muội thấm thía nói ra lo lắng trong lòng.

 

Nghe vậy, khuôn mặt giấu dưới mạng che mặt của A La đã dần dần mất đi huyết sắc. Nàng làm sao không biết, chỉ là vẫn không nguyện nghĩ tiếp mà thôi.

 

Mà một câu này của Vũ Muội đã gợi lên sự thực mà nàng thuỷ chung không nguyện đối mặt, khiến cho lòng nàng hoàn toàn lạnh lẽo.

 

“Huống chi, hiện tại ngươi vẫn xinh đẹp đến kinh người như trước kia.”

 

————–

 

Bên cạnh cây rừng rậm rạp, mấy ngàn kỵ mã tặc do Kha Chiến cầm đầu bị hai vạn dũng sĩ Địa Nhĩ Đồ tạo thành thế gọng kìm vây khốn. Chỉ thấy hán tử mã tặc dũng mãnh mặc võ phục màu đen đều ngồi trên lưng ngựa, tuấn mã mạnh mẽ dàn hàng mà đứng, hình thành một bức tường người ngựa kín không kẽ hở như một cái tường đồng vách sắt, đem phụ nữ và trẻ em vây ở bên trong. Người người ở thế sẵn sàng đối địch, mắt thấy một trận chiến tranh tàn khốc sắp bạo phát.

 

Mà người Địa Nhĩ Đồ bên này, ngoài dự đoán mọi người, ba ngựa đứng cạnh nhau. Ngoài Đặc Lan Đồ ra, còn có Thanh Lệ Na thân khoác áo giáp màu bạc cũng tức giận đứng ở trong đó, mà ở giữa hai người, trên con tuấn mã trang sức hoa lệ là một nam tử trung niên dung mạo anh vĩ cao quý.

 

“Vương!” Tử Tra Hách Đức thất thanh gọi. Minh Chiêu cùng Vũ Muội cùng đồng hành cũng không có bất luận phản ứng gì, trong lòng A La lại phát lạnh, nhớ tới Tử Tra Hách Đức từng nói qua với nàng.

 

Nam nhân kia đúng là tộc Vương của người Địa Nhĩ Đồ, có tình cảm giống như huynh đệ với Tử Tra Hách Đức. Bởi vì nhận được tin tức Tử Tra Hách Đức bỏ mạng dưới tay Kha Chiến, buồn giận đan xen, tự mình dẫn Vương Đình tinh nhuệ đi tiêu diệt đám mã tặc Kha Chiến. Trùng hợp ở trên đường gặp Đặc Lan Đồ cũng đi báo thù, vì thế kề vai chiến đấu.

 

Bốn người Tử Tra Hách Đức đột nhiên xuất hiện dẫn tới chấn động mãnh liệt, vô luận là bên phe mình hay là đám mã tặc Kha Chiến, tất cả mọi người đều lộ ra biểu tình không thể tin. Rồi sau đó, người Địa Nhĩ Đồ lấy lại tinh thần, bộc phát một tiếng hoan hô rung trời động đất, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Tử Tra Hách Đức trong cảm nhận của các chiến sĩ Địa Nhĩ Đồ.

 

Ánh mắt như diều hâu của Kha Chiến nheo lại, không thể tin hai người bị trọng thương như vậy mà còn có thể sống sót. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền giống như mọi người bị nam tử tóc xám bạc tuấn mỹ không giống thế nhân kia hấp dẫn.

 

Minh Chiêu mỉm cười nhìn tộc Vương người Địa Nhĩ Đồ vô cùng tôn quý, không để ý hình tượng tự mình quất ngựa chạy về phía bọn họ, sau đó cùng Tử Tra Hách Đức gắt gao ôm nhau. Ánh mắt của hắn chỉ quét mắt một cái về phía Đặc Lan Đồ theo sát ở phía sau cũng kích động như vậy, sau đó liền rơi vào trên khuôn mặt mỹ lệ mang thần sắc phức tạp của Thanh Lệ Na, nhưng đây cũng chỉ là trong khoảnh khắc, sau đó liền dời đi.

 

A La cũng không tự giác lặng lẽ núp ở sau lưng Minh Chiêu cùng Vũ Muội.

 

Bởi vì hai quân đối chọi, cho nên mọi người cũng không có thời gian ồn ào hàn huyên, Tử Tra Hách Đức ngay cả Minh Chiêu cùng A La cũng không giới thiệu.

 

“Vương, việc này nguyên do là từ việc riêng của bản thân Tử Tra Hách Đức mà ra, thỉnh cầu người đặc biệt cho phép Tử Tra Hách Đức chính mình tới kết thúc.” Tử Tra Hách Đức cung kính trưng cầu ý kiến Địa Nhĩ Đồ Vương, hắn luôn luôn công tư rõ ràng, không nguyện bởi vì tư dục của chính mình dẫn đến máu tươi của dũng sĩ trong tộc nhuộm đỏ thảo nguyên.

 

Hiểu rõ dụng tâm lương khổ của Tử Tra Hách Đức, Địa Nhĩ Đồ Vương cũng không chút do dự nào, liền gật đầu đáp ứng, có thể thấy được tín nhiệm của hắn đối với Tử Tra Hách Đức không giống bình thường.

 

Ở một bên yên lặng nhìn toàn bộ, A La lại càng ngày càng sợ hãi, sợ hãi có một ngày Tử Tra Hách Đức phải làm ra lựa chọn thống khổ giữa nàng và Vương mà hắn tôn trọng nhất.

 

Không biết là quên, hay là cố ý, Tử Tra Hách Đức cũng không quay đầu lại nhìn A La lấy một cái, liền quất ngựa đi tới đội quân Địa Nhĩ Đồ tiên phong.

 

“Kha Chiến, chúng ta lại gặp mặt!” Tử Tra Hách Đức mỉm cười hô. Đối với Kha Chiến, hắn kỳ thật cũng không có bất kỳ hận ý gì.

 

Khoé môi Kha Chiến lộ ra một nụ cười băng lãnh. “Thật khiến cho người ta khó có thể tin, Tử Tra Hách Đức, ngươi cùng nữ nhân của ngươi mệnh thực lớn.” Kha Chiến hắn cùng thủ hạ của hắn cho tới bây giờ đều là hán tử hung hãn không sợ chết, căn bản không sợ quân đội Địa Nhĩ Đồ gấp đôi quân bên phe mình.

 

Trong ánh mắt Tử Tra Hách Đức xẹt qua một tia tán thưởng, nhưng vẻ mặt lại trở nên băng lãnh.

 

“Kha Chiến, có từng nhớ rõ ta từng cầu ngươi buông tha nữ nhân của ta?” Hắn hiện tại nhớ tới tình cảnh ngày ấy, cảm giác lòng vẫn còn sợ hãi, mày rậm không tự chủ nhíu lại. “Ta giết huynh đệ ngươi, ngươi vì bọn họ báo thù, chuyện kia là đương nhiên. Nhưng ngươi không nên thương tổn nữ nhân của ta.” Nói đến đây, hắn cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.

 

Kha Chiến cười lạnh, “Muốn chiến liền chiến! Tử Tra Hách Đức, ngươi từ khi nào lại trở nên lề mề như vậy rồi hả?” Hắn không kiên nhẫn nghe lời vô nghĩa.

 

Bị hắn kiêu ngạo cười đùa, thần sắc Tử Tra Hách Đức khôi phục như thường, dù bận vẫn ung dung mà nói: “Gấp cái gì, Kha Chiến. Ta và ngươi vốn là ân oán cá nhân, ta không tàn độc như ngươi, không muốn liên luỵ quá nhiều người. Nếu như ngươi nguyện ý mở miệng cầu ta, ta sẽ bỏ qua cho phụ nữ và trẻ em của ngươi.” Bây giờ, hắn cũng muốn nhìn xem Kha Chiến cao ngạo như thế nào quyết định. Là lựa chọn đồng quy vu tận, hay là bỏ xuống cao quý tự tôn của chính mình, vì tộc dân của hắn giành một con đường sống.

 

Con ngươi đen của Kha Chiến nheo lại, không tin đánh giá Tử Tra Hách Đức đang cười, suy đoán tính chân thật trong lời nói của hắn.

 

Nhìn ra hoài nghi của hắn, Tử Tra Hách Đức cười ngạo nghễ. “Người Địa Nhĩ Đồ nói là làm, Kha Chiến ngươi không chịu nhận thì thôi, không nên vũ nhục thành tín của ta.”

 

Hiểu rõ ý tứ của hắn, mặt Kha Chiến không chút thay đổi rũ mắt xuống. Thật lâu sau, lại giương mắt lên nhìn về phía Tử Tra Hách Đức, trong mắt hắn có bi thương nhụt chí. “Ngươi thả bọn họ, ta nguyện ý tuỳ ngươi xử trí.” Hắn sớm biết, nếu như chiến tranh một khi bắt đầu, hắn tất nhiên có thể chạy thoát, nhưng thủ hạ của hắn, cùng với một đám già trẻ phụ nhi chưa kịp trốn đi, tất nhiên khó có may mắn thoát được. Kha Chiến hắn tuy lạnh lùng vô tình, lại cũng sẽ không hèn hạ đến mức để cho những người vốn dựa vào hắn lại mất mạng vì hắn.

 

“Hảo hán tử!” Tử Tra Hách Đức tán thưởng, đối với việc Kha Chiến co được dãn được cực kỳ hảo cảm. Nếu như Kha Chiến vì tôn nghiêm không để ý tính mạng của thủ hạ, Tử Tra Hách Đức hắn nhất định sẽ đem hết toàn lực để khiến cho máu tươi của hắn bắn tung toé, nhưng hiện tại đương nhiên không phải.

 

Đối với tán thưởng của Tử Tra Hách Đức, Kha Chiến không có bất kỳ cảm giác gì. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn sĩ khí trào dâng của chiến sĩ đối phương, biết chính mình lựa chọn chính xác. Vô luận bọn hắn lợi hại như thế nào, nhưng trước mắt quân đội Địa Nhĩ Đồ thân kinh bách chiến, bọn hắn vẫn chỉ là một đám ô hợp.

 

“Ngươi thả bọn họ đi trước, ta sẽ xuống ngựa đưa tay chịu trói.” Kha Chiến chậm rãi nói. Thủ hạ của hắn hiển nhiên đã trải qua cách huấn luyện cực nghiêm, mặc dù vào loại thời điểm này vẫn như cũ không ai dám làm ra bất cứ âm thanh phản đối nào. Nhưng trong mắt mỗi người đều loé ra ánh sáng phản kích, hiển nhiên bởi vì đầu lĩnh bọn họ bị vũ nhục mà phẫn nộ.

 

Tử Tra Hách Đức mỉm cười, giơ tay lên, đội ngũ bên trái lập tức nhường đường, mặc cho tráng hán mã tặc đưa người già phụ nữ cùng trẻ em ra ngoài.

 

Đúng lúc này, trong đội ngũ sơ tán đột nhiên có một nữ tử y phục tả tơi tóc dài hỗn độn chạy ra, bổ nhào về phía Kha Chiến ở trên cao, dẫn tới một trận rối loạn nhỏ.

 

Thấy nàng, Kha Chiến vốn bất biến lạnh lùng nháy mắt tan vỡ, nhịn không được lạnh lùng quát trách mắng: “Cút trở về đi!”

 

Ai ngờ nàng kia giống như không nghe được, chạy thẳng về phía chiến mã của hắn. Con ngựa chấn kinh, hí dài một tiếng, cất vó về hướng nữ tử.

 

Kha Chiến quá sợ hãi, bất chấp tất cả, phi thân xuống ngựa, một tay kéo nữ nhân vào lòng mình, sau đó ôm nàng nhảy lên lưng ngựa.

 

“Tử Tra Hách Đức…” Kha Chiến lần đầu lộ ra nụ cười khổ cùng biểu tình bất đắc dĩ. Vì nữ nhân ôm chặt chính mình kia, hắn rất muốn cầu Tử Tra Hách Đức buông tha nàng, nhưng mà hắn biết nàng quyết không đồng ý bỏ hắn một mình rời đi.

 

Một màn này giống như đã từng thấy qua khiến cho hốc mắt Tử Tra Hách Đức trơn bóng, không tự chủ được quay đầu nhìn về phía A La vốn trốn phía sau Minh Chiêu hiện tại lại lộ diện, chỉ thấy nàng đã rơi lệ đầy mặt.

 

Hóa ra Kha Chiến lãnh huyết này cũng là một người chí tình. Hắn làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thống khổ đã từng phát sinh trên người mình lần nữa xảy ra trên một cặp tình lữ khác. Nếu như hắn làm như vậy, tất nhiên sẽ khiến cho A La lương thiện thất vọng thống khổ.

 

Thôi vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện