Hoa Phủ.
Hoa đại công tử, Hoa Quân vừa tròn mười ba tuổi, lúc vô tình nhiễm phong hàn, nên ở trong phòng nghỉ ngơi. Hoa tiểu thư, muội muội Hoa Quân là Hoa Kiêu mười một tuổi, huynh muội cả hai kề bên lớn lên thân thiết, trải qua tháng ngày tốt đẹp cùng nhau, nên khi nghe tin Hoa Kiêu lập tức vào phòng, đến bên giường ở cạnh Hoa Quân, một bước không rời, thật tâm chăm sóc, quan tâm ca ca mình.
"Ca ca..." Hoa Kiêu khẽ gọi, nàng đưa đôi mắt nhỏ nhìn Hoa Quân sinh bệnh, đã nằm trên giường suốt mấy ngày nay, trên gương mặt nàng tràn đầy lo lắng.
Hoa Quân chuyển ánh mắt, đặt tại Hoa Kiêu bé nhỏ đang sốt ruột vì mình, y cong cánh môi tái nhợt, gắng nở nụ cười, nhẹ giọng trấn an nàng: "Kiêu nhi an tâm đi, ca ca không sao đâu!"
Rồi Hoa Quân như nhớ ra gì đó, cất tiếng khàn khàn: "Kiêu nhi, muội giúp ca ca một việc được không?"
"Kiêu nhi giúp ca ca?" Nàng Hoa Kiêu ngây thơ hỏi lại, tay be bé tự chỉ vào bản thân.
"Ừ! Chỉ có Kiêu nhi mới giúp được ca ca! Nếu mà Kiêu nhi đồng ý, sau khi khỏi bệnh ca ca sẽ dẫn muội đi chơi!" Hoa Quân gian xảo gật đầu, vừa nài nỉ vừa dụ dỗ Hoa Kiêu.
Hoa Kiêu ngây ngô chấp thuận, dễ dàng giao Hoa Quân tin tưởng.
Hoa Quân hài lòng, nói ra việc mình muốn nhờ cậy: "Ca ca hứa với Mặc Ôn là hôm nay cùng hấn đi bắt thỏ... Nhưng giờ ca ca bị bệnh, không thể xuống giường. Nên Kiêu nhi thay ca ca đi với Mặc Ôn nhé!"
Hoa Quân nói đến đây hơi dừng lại chút, rồi sau tiếp tục nói: "Để ca ca kêu Trúc Xuân qua đây sửa soạn lại cho muội giống ca ca đã, như vậy Mặc Ôn mới không nhận ra muội!"
...
Cánh Rừng Ngoại Thành.
Có nam tử đứng trong rừng rậm, giương cung bắn thú, nam tử ấy một thân cao gầy được bao bọc bởi y phục dạ hành, nét mặt trầm tĩnh, ánh mắt quan sát con mồi nhỏ di chuyển. Ánh sáng mặt từ từ trời xuyên qua tán lá, len lỏi chiếu vào nửa khuôn mặt, khiến rõ ràng sự tươi trẻ dành riêng tuổi mười lăm của nam tử.
Một làn da trắng hồng, hàng mày gọn gàng, sống mũi cao thẳng rõ ràng, hai cánh môi mỏng cong cong khép hờ. Gương mặt nam tử vẫn lộ liễu non nớt, tuy nhiên lại như có như không sở hữu dung nhan tuấn mĩ, bởi lẽ có thứ đặc biệt là đôi mắt xanh thẳm tựa trời biển lạ lẫm, và sâu bên trong mắt chất chứa dịu dàng khó có.
Đi kèm khí chất thanh cao toát ra từ cử chỉ hành động nam tử làm ra.
Đó không ai khác là Mặc Ôn, vị Thái tử Dạ quốc, người hay trốn cung đi chơi.
Tại lúc Mặc Ôn chàng cầm lên mũi tên sắc bén, đặt vào vòng cung, kéo căng dây cung thì tiếng bước chân bịch bịch vang lên, làm chàng dừng lại, mắt chuyển tới nơi có tiếng bước chân.
Đập vào mắt chàng là thiếu niên tóc đuôi ngựa, vận lên lam y, một thân nhỏ nhắn chạy lại đây. Mắt phản chiếu hình ảnh thiếu niên bước chân nhanh chóng đi cùng cơn gió nhẹ, đuôi tóc mềm mại bởi gió thổi phấp phơi, vô tình vài sợi trước trán rơi vướng vào khuôn mặt trẻ con của thiếu niên. Hai mắt to tròn, mày nhíu nhíu, cắn môi, vẻ mặt thiếu niên hết sức vội vã.
Thiếu niên chính là Hoa Kiêu thay Hoa Quân tới đây.
Phần Mặc Ôn, càng nhìn Hoa Kiêu dưới bộ dạng Hoa Quân, khóe môi chàng càng cong lên, mừng rỡ xuất hiện nơi đáy mắt chẳng hề che giấu.
"Hoa Quân! Ngươi đến trễ! Ta chờ lâu đến nỗi bắt được năm con thỏ con rồi đó!" Hoa Kiêu đi đến đối diện chàng, nàng mắt long lanh nhìn chàng chỉ tay khoe khoang đám thỏ trắng bị trói ở gốc cây.
Nàng thở hổn hển, nhìn thỏ trắng, rồi lại nhìn chàng, biết lỗi nói: