Trực giác nói cho Thanh Hòa biết nếu còn nói thêm sẽ bị Phất Thần đại nhân răn dạy nên cô nhanh trí ngậm miệng ngay lập tức.
Tuy nhiên vẫn chẳng thể ngăn được bong bóng vui vẻ trong lòng.
Phất Thần không ghen vì Tử Tô, ừm hứm~
Ngoài Tử Tô ra, mấy hôm nay Phất Thần chỉ tiếp xúc với người sống là cô, ừm hứm~.
ngôn tình hay
Cô là người mà Phất Thần quan tâm.
Phất Thần tự định nghĩa cho ghen, ừm hứm~
Thần linh lạnh lùng nhắm mắt lại, dùng nét mặt thờ ơ để đáp lại khuôn mặt sáng bừng của cô gái.
Thế nhưng ở trong thần thức, bong bóng màu cam hệt như ánh mặt trời ấm áp liên tục được tạo ra từ những con sóng dập dờn, cứ thế bay thẳng lên bầu trời.
Bong bóng chạm vào tầng mây rồi khẽ vỡ tan, nước trái cây ngọt ngào bắn ra nhuộm cam áng mây và núi băng.
Chua chua ngọt ngọt.
Không ngờ vị chua mới lấy lại đã có đất dụng võ sớm vậy.
Vui đến vậy ư? Phất Thần khó lòng hiểu được sự thay đổi tâm trạng của cô.
"Không sao hết, ngài được quyền giữ im lặng." Từ khóe mắt đến hàng mày của Thanh Hòa đều ngập tràn nét cười tự tin: "Em hiểu mà."
Phất Thần thôi không nhìn cô nữa, hắn ngồi đường hoàng, không so đo với cô.
"Ngài ăn thử một miếng đi mà." Thanh Hòa nhõng nhẽo: "Em vất vả nấu sườn xào chua ngọt bằng cả tấm lòng đó."
Phất Thần đáp: "Nếu em thích cứ việc ăn, hà cớ gì cứ phải bắt ép ta?"
"Luôn chia sẻ món ngon với thần linh mà em quan...!à không.
Luôn dâng món ngon cho thần linh mà em tôn kính mới thể hiện được thành ý.
Chua chua ngọt ngọt ngon lắm đó, ngài ăn thử một miếng là biết liền."
Không cần thử, bởi vì Phất Thần đã thưởng thức nước trái cây chua ngọt mang sắc cam lãng mạn ở trong thần thức rồi.
Chắc chắn Thanh Hòa biết tên của loại nước trái cây đó nhưng Phất Thần không hỏi.
Họ có rất nhiều thời gian, rồi sẽ có một ngày hắn biết.
Bị Thanh Hòa nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng Phất Thần đã nhấc đũa tao nhã.
Thanh Hòa lo lắng dõi mắt chờ mong: "Ngài có cần súc miệng trước để không ảnh hưởng đến vị giác không ạ?"
Dứt lời, chỉ thấy Phất Thần lạnh lùng gác đũa.
"Ấy ấy em nói nhầm! Em sẽ không bép xép nữa ạ!"
Nhận thấy Phất Thần chẳng hề có ý đùa bỡn, Thanh Hòa vội vàng dỗ dành thần linh mãi, thần linh mới chịu ăn thử.
Nhai, nhai rồi nuốt.
Đôi mắt của Thanh Hòa chăm chú dõi theo thần linh, định nắm bắt ngay bất cứ nét mặt nào khác nhưng tiếc là Phất Thần "phòng ngự" kín kẽ quá, cô chẳng tìm thấy bất cứ sơ hở nào.
Phất Thần gác đũa, lời ít ý nhiều: "Được."
"Không nói không ngon tức là ngon!" Thanh Hòa giơ nắm tay lên cao: "Tuyệt!"
Đúng là rất được.
Thìa giấm mới uống vẫn còn đọng vị trong miệng, mặc dù sườn xào chua ngọt có ngọt đấy nhưng vị chua mạnh trong miệng vẫn khiến Phất Thần muốn chau mày.
Dù cho sau khi cắn qua lớp ngoài mềm, vị ngọt lập tức lan ra khắp khoang miệng.
Sự kết hợp giữa chua và ngọt quả thật mới lạ.
Miếng xương sườn được ướp đậm vị tạo ra vị ngon bất ngờ.
Nhưng phải công nhận rằng ấn tượng từ thìa giấm đầu tiên đã ảnh hưởng khá nhiều.
Hiện tại thần linh đã lấy lại nhiều mùi vị nhưng vị chua đã vượt qua vị cay, trở thành vị mà Phất Thần liệt vào danh sách không cảm nhận được.
Bởi vì...!thần linh không bao giờ biết ghen là gì.
*
Vạn Phương Khôn Dư Đồ là bản đồ mà chính tay Phất Thần vẽ ở thời Thượng Cổ, dùng để quan sát tổng thể đất đai khắp thiên hạ.
Do được thần linh ban phúc nên tự tấm bản đồ này cảm nhận được linh mạch, nhờ linh mạch để cập nhật chính mình.
Xét từ góc độ nào đó cũng được xem là thần khí.
Thanh Hòa xem Vạn Phương Khôn Dư Đồ, kiểm tra Bắc Hoang Bộ Châu thì thấy mặc dù Thủy Di Đảo rộng lớn, cũng bao gồm nhiều ốc đảo nhưng tính cả Cốc Thánh Động Thiên thì mới chỉ chiếm một phần sáu tổng diện tích đất Bắc Hoang.
Đương nhiên, nếu chỉ xét trên nền kinh tế thì Thủy Di Đảo đã chiếm khoảng một ba Bắc Hoang.
Hai phần ba còn lại bị các đại gia tộc ở Bắc Hoang kiểm soát.
"Ngài có còn dùng bản đồ này không ạ?"
Thần linh hào phóng tặng cho cô, xem xem cô định dùng nó để làm gì.
Thanh Hòa tìm cái bút than tô đen vùng đất đã chinh phục.
Cô cảm thấy vô