Chuyển ngữ: Wanhoo
Hai hàng tu sĩ đợi sẵn ngoài cửa từ đường của nhà họ Liễu.
Đứng đầu là ông già râu tóc bạc phơ rất ra dáng người trời được những người đứng sau kính trọng.
Ông ta là Liễu Vô Dục, trưởng họ của gia tộc họ Liễu.
"Gặp ông trưởng mà không quỳ xuống!"
Tu sĩ đứng sau bắn linh lực vào đầu gối bắt cô quỳ.
Thanh Hoà bị ngoại lực ép quỳ phịch xuống đất, suýt xoa cho hai đầu gối bị đau.
Liễu Vô Dục nói chuyện chậm rãi: "Nó là tân nương của thần linh, đừng làm nó bị thương."
Tu sĩ trẻ tuổi đứng sau cười mỉa mai: "Vâng con biết ạ, sẽ không sao đâu ông."
Liễu Vô Dục lại gần, lạnh lùng hỏi dò Thanh Hoà: "Muốn sống không?"
Rõ ràng đã già đến mức râu tóc bạc phơ nhưng da dẻ ông ta căng bóng, hồng hào như em bé mới sinh.
Hơi thở của ông ta phả ra trong lúc nói chuyện có mùi hủ bại làm người nghe phát run.
Cô trả lời cộc lốc: "Không ai muốn chết."
"Thế thì ngươi phải cầu xin Phất Thần đại nhân lâm hạnh, sinh thần thai, hiểu không?"
Thanh Hoà ghê tởm câu nói đó, muốn nhổ nước bọt vào mặt ông ta.
Nhưng Liễu Vô Dục cũng chẳng cần câu trả lời của đồ cúng.
Liễu Vô Dục nhắm mắt, hai tay bấm quyết lẩm bẩm gì đó.
Những người đứng sau tự giác cúi đầu cung kính, nhắm mắt niệm kinh.
Tối hè nóng bức, gió nổi lên trong sân từ đường, năng lượng vô hình khuấy động không khí mở tung các cửa sổ, cờ neo gió phần phật, gió mạnh rung lắc bài vị!
Liễu Vô Dục mở mắt nhìn chằm chằm bụng cô.
Dưới cái nhìn chòng chọc, bên dưới cô nóng hừng hực, đau đớn.
Cô phải kẹp chặt chân, gục người co quắp, thỉnh thoảng rên khe khẽ.
Cơn đau làm cô muốn ngất đi nhưng có cái uy vô hình nào đó bắt cô tỉnh táo, không cho ngất.
Cô gái co quắp người đáng thương là vậy nhưng Liễu Vô Dục không hề thương hại, ông ta chỉ tuyên bố: "Ngươi đã bị nguyền rủa, kể từ tối hôm nay, cách ba ngày mà không giao hợp với thần linh sẽ chết bất đắc kỳ tử."
[Wanhoo chuyển ngữ đăng tại wasateam.xyz]
"Tự mà cân nhắc nên làm thế nào." Nói rồi ông ta quay phắt đi.
Hai nam tu qua kéo Thanh Hoà mệt lả dậy.
Ba nữ tu mặc cho cô chiếc váy màu trắng thuần rồi bỏ cô vào trong quan tài màu đen.
Trớ trêu làm sao, Thanh Hoà lại thấy dễ chịu ngay khi được nằm trong quan tài.
Cô áp mặt vào quan tài lạnh lẽo, cái lạnh xoa dịu cái đầu ong ong, đỡ phần nào bụng dưới đau thắt.
Xung quanh tối đen như mực, quan tài lắc lư ru cô đi vào cơn mê.
Không biết đã qua bao lâu mới có người mở nắp quan tài.
Thanh Hoà bị xách tay xách chân đặt ở giữa trận pháp.
Cô hé mắt, mọi người để mặc cô, chắc do trông cô thê thảm quá.
Bầu trời đen sì, chỉ có ánh sáng lờ mờ toả ra từ ngọn đuốc.
Trai gái Liễu Thị đứng xen kẽ lẫn nhau.
Nam tu cầm đuốc áo bào đen, nữ tu bưng cống phẩm mặc váy dài trắng.
Ánh sáng chập chờn soi vào những khuôn mặt vô cảm.
Thanh Hoà nằm giữa trận pháp ngửi thấy mùi kim loại lạ, nhìn thấy những lá bùa đỏ sậm dán chằng chịt như mạng nhện.
Liễu Vô Dục vỗ tay, bốn người sống bịt mắt bị dâng lên.
Sáu tà tu đứng sau lưng ông ta cùng đọc khẩu quyết, chớp mắt bốn người sống biến thành máu.
Máu chảy vào trận pháp, trận pháp bị ngoại lực mạnh kích phát ánh sáng đỏ.
Thanh Hoà cố gắng ngửa mặt lên trời, mây đen kìn kịt kéo về tập trung trên pháp trường, thấp thoáng lấp loé tia sét ẩn trong đám mây, tất cả những ai có mặt nghe rõ bầu trời đùng đoàng khiếp đảm.
Nghi thức cúng tế tà đạo đã đánh động Thiên Lý.
Thiên Lý ở thời thượng cổ tượng trưng cho đạo thống của thần linh.
Cũng có nghĩa thần linh đã chú ý đến nghi thức của họ!
Mọi người đứng ở pháp trường vừa kích động nhưng cũng lo lắng, vội vàng quỳ lạy.
Trận pháp đã được kích hoạt, không còn đường lùi.
Đây là lễ cúng cược bằng cả gia tộc họ Liễu.
Lễ cúng có thành công hay không phụ thuộc vào sức hấp dẫn của tân nương với thần linh.
Thanh Hoà không biết tình hình bên ngoài, cô nằm trong trận pháp ra sức giãy giụa nhưng vẫn bị sợi dây thừng nóng bỏng từ ánh sáng đỏ siết chặt vào người.
Trận pháp duy trì ổn định, kiên quyết rút sạch sức sống của cô.
Cô không thắng được cái chết đang cận kề.
Ngay tại lúc sắp chìm vào mê man, tầm mắt mờ mờ của cô nhìn thấy trên trời có đôi mắt rất to mở từ từ.
Ánh sáng đỏ, đau đớn và trận pháp bỗng chốc biến mất.
Đất trời hoà chung một màu trắng, cô nhỏ bé yếu ớt như nằm giữa cánh đồng tuyết, chỉ có đôi mắt nhuốm màu xa xưa kia