Chuyển ngữ: Wanhoo
Phất Thần nhìn xuống.
Cô trao cho hắn xúc giác, trao cho hắn phân biệt nóng lạnh.
Vậy nên lúc này đây hắn cảm nhận được bàn tay mềm mại mang theo hơi ấm và sức mạnh cứng cỏi.
"Em rất quan tâm."
Thanh Hòa nhấn mạnh một lần nữa.
Cô không nhắc lại lời thỉnh cầu nhưng cảm xúc lo lắng gửi đến rõ ràng trong thần thức mà hai người giao hoà.
Như một tấm lưới phả hơi lạnh khẽ khàng bao bọc trái tim đáng lý không tồn tại của thần linh.
Không hiểu sao.
Lệ khí lặng lẽ trào dâng trong lòng chợt như bông tuyết tan dưới ánh nắng.
Một lát sau thần linh rút tay, nói bằng giọng lạnh lùng: "Tùy."
Thanh Hòa hiểu thần linh ngấm ngầm đồng ý.
Cô cười ngọt ngào với thần linh rồi ngoảnh lại nhìn dân Thiên Thánh Thành.
Những con người phàm trần cúi rạp dưới đất đã thôi khóc sụt sịt trong thầm lặng, họ không dám thở mạnh, sợ sệt chờ kết quả xét xử.
Thanh Hòa cười trấn an họ.
Thấy thái độ của cô, A Ngưu ấp úng hỏi: "Dám hỏi hành giả..."
"Ừ?"
"Không biết tội nhân chúng con phải bị phạt ra sao ạ?"
Cô trả lời: "Trời cao có đức hiếu sinh, thần linh không trừng phạt."
A Ngưu nhẹ nhõm, muốn nói lại thôi, cuối cùng khấu đầu liên tục.
"Cầu xin Đạo Tôn rủ lòng thương xót cứu chúng con!"
Thanh Hòa nói: "Thần linh đã cứu các ngươi từ hàng vạn năm trước.
Sau này cũng đã cho các ngươi hy vọng sống."
A Ngưu hoang mang.
Phất Thần về với đất nhưng không lấy lại món quà đã ban tặng người phàm trần.
Nếu Thiên Thánh Thành nương nhờ máu thịt của thần linh phù hộ, chủ động xuống núi giao lưu với thế giới bên ngoài, dị tật do quan hệ huyết thống sẽ mất dần.
Dụng ý này Thanh Hòa hiểu ngay từ khi mới nghe.
Nhưng Thiên Thánh Thành không hiểu.
Họ chỉ lo cầu thần bái phật.
Nghe Thanh Hòa nói, A Ngưu há miệng, đôi mắt nhòe đi như muốn khóc thương cho số phận đau khổ của dòng họ mình hàng vạn năm qua.
Hiếm khi Thanh Hòa nghiêm túc dùng danh ngôn: "Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức(1)."
A Ngưu lẩm bẩm: "Cố gắng không ngừng..."
"Lời nguyền huyết mạch có thể biến mất bằng chính linh vật các ngươi thu thập."
Chỉ rõ đường rồi, chuyện còn lại phải trông vào dân Thiên Thánh Thành tự cố gắng.
Chuẩn bị rời đi, dân Thiên Thánh Thành nhao nhao vái lạy thần linh.
"Đa tạ hành giả tương trợ!"
"Đa tạ Đạo Tôn nhân từ!"
Vạn năm trước hắn là vị thần bảo vệ Thiên Thánh Thành.
Vạn năm sau hắn và Thanh Hòa được ghi lại trong truyền thuyết cứu vãn nguy nan của Thiên Thánh Thành.
Thanh Hòa đặt tay lên ngực cảm nhận cái yên bình đến từ bầu trời trong xanh.
Phất Thần không có ý kiến về cách xử lý của cô.
Nhưng nhìn vào niềm vui gửi đến cảm xúc chung...
Lòng thương của cô cũng không tệ.
*
Cô đã giải quyết xong chuyện ở Thiên Thánh Thành, thần linh tiện tay kéo cô vào hư không, trời đất quay cuồng, chân cô chạm đất cũng là lúc cô đã về Địa Cung.
Phất Thần không có một chút lưu luyến nào với thế giới bên ngoài, làm việc gì cũng nhanh gọn lẹ.
Thanh Hòa cảm nhận khí lạnh quen thuộc và gió không biết đến từ đâu luôn thổi nhè nhẹ khắp Địa Cung thì mới thả lỏng.
"Em mệt!"
Thần lình liếc cô: "Em đã là tu sĩ Xuất Khiếu."
"Ngài không hiểu đâu." Thanh Hòa cảm thán: "Về đến nhà bỗng nhiên thả lỏng và rồi cảm thấy mệt."
"Nhà?"
Thanh Hòa nháy mắt: "Cần em giải thích chuyên sâu từ này ạ?"
Thần linh không tiếp lời: "Mệt thì nghỉ đi.
Tối nay lời nguyền