Chuyển ngữ: Wanhoo
Thanh Hòa nghĩ xem giải quyết vấn đề thế nào.
Tứ Đại Bộ Châu diện tích bạt ngàn.
Không tính dân thường, tu sĩ muốn đi từ Địa Cung nằm ở Trung Nguyên đến các vùng đất khác cần đi mười ba ngày đêm.
Mà trong nhận định của mọi người, điều tra một đại gia tộc bị tiêu diệt ở vùng đất khác chính là thử thách đánh cược tính mạng.
Nhưng với Phất Thần, chuyến đi điều tra này không khác gì du xuân.
Cho cô mở mang tầm mắt biết thêm về con người và phong cảnh Bắc Hoang Bộ Châu.
Cô mới là người luôn chân luôn tay chuẩn bị đồ đạc xuất hành.
Thanh Hòa lấy đồ dùng du lịch cất đồ trong túi đồ.
Đồ đạc xếp loạn, yêu cầu về gọn gàng gây khó khăn cho cô làm cô chỉ muốn xáo trộn lung tung.
Ngặt nỗi Phất Thần đang nhìn cô, cô phải giữ hình tượng không được lôi thôi.
Ôi, khó quá.
Đúng vậy, Phất Thần ngồi trên quan tài lặng lẽ nhìn Thanh Hòa thu dọn hành lý.
Ban đầu hắn ngồi nghiêm trang, lạnh lùng.
Nhận thấy Thanh Hòa chỉ chăm chăm vào hành lý không để ý mình, hắn chuyển tư thế ngồi, một chân khoanh một chân duỗi nhàn nhã.
Dĩ nhiên hắn quản lý biểu cảm rất tốt, Phất Thần luôn làm tốt việc này chắc chắn không bị nhìn ra đang giận dỗi.
Vậy nên phải rất lâu sau Thanh Hòa mới để ý: "Sao ngài không vui, ngài không thích đi du lịch với em sao?"
Phất Thần hỏi lạnh lùng: "Em mời ta đi cùng?"
"Không thì gì?" Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Chuyến này ngài không đi với em ạ?"
Cô gái tỏ thái độ đương nhiên, thần linh giãn một chút cơ mặt lạnh lùng.
Nhưng ngay sau đó ý thức được thì lại chau khẽ lông mày.
Hừ.
Chỉ mời đi cùng thôi mà.
Cô không mời thì hắn tự đi có sao?
Dỗ xong Phất Thần, Thanh Hòa mới hỏi nhỏ Xích Tiêu: "Bắc Hoang Bộ Châu là nơi thế nào?"
Xích Tiêu nhịn cơn giận với Bắc Hoang Bộ Châu lâu lắm rồi, chỉ chờ Thanh Hòa hỏi lập tức nói thẳng:
- Bắc Hoang Bộ Châu ở thời thượng cổ là vùng đất khó sinh tồn.
Thiên Đạo đại nhân nhỏ máu tạo ra đất đai cho con người nơi đó sinh sống.
Sau nhiều đời sinh sôi, mảnh đất đó không nuôi được nhiều người thế.
Dưới lời thỉnh cầu tha thiết của họ, Thiên Đạo đại nhân bố thí một miếng thịt biến thành "Bí cảnh Cốc Thánh", cứ năm trăm năm lại ban thưởng một mảnh đất.
Người nào cũng được vào bí cảnh, bí cảnh sẽ ban đất cho người ngẫu nhiên.
- Do gốc gác là máu thịt của thần linh, Cốc Thánh Động Thiên tự động diễn hóa ra các thiên tài địa bảo.
Người vào bí cảnh được phép lấy để tạo phúc cho Bắc Hoang Bộ Châu.
Nhưng mấy chục nghìn năm trôi qua, bí cảnh Cốc Thánh Động Thiên bị gia tộc quyền quý lũng đoạn.
Con cháu sau này quên mất ông cha gặp nạn ngày xưa dùng máu thề nguyền trước thần linh.
Thậm chí còn ỷ vào lòng nhân từ của ngài để mà nô dịch, ngược đãi những người yếu.
Xích Tiêu phổ cập xong rối rít hỏi:
- Cô định làm thế nào?
Cô cố gắng suy xét với cái đầu lạnh.
"Trước hết lấy lại máu thịt.
Miếng thịt này cho mượn cũng hơn hai mươi nghìn năm nhỉ? Phất Thần đại nhân hết tình hết nghĩa với họ rồi."
Đây là nguyên tắc cơ bản.
Cô biết rõ nỗi đau khi Phất Thần dung hợp lại máu thịt đã mất.
Nhẫn nại hy sinh còn phải xem đối tượng có xứng đáng không.
"Kẻ ác phải bị trừng phạt."
"Còn về những người yếu..." Thanh Hòa nghĩ ngợi: "Tôi muốn nhìn tận mắt."
Xem thực tế rồi mới quyết định.
Cần cân nhắc kỹ càng trước khi khen phạt.
Xích Tiêu không bắt bẻ được chỉ hừ hừ:
- Cũng gọi là chín chắn hơn rất nhiều.
Sau đó