Chuyển ngữ: Wanhoo
Đúng như nội dung bài cảm nghĩ của Thanh Hòa, thần linh không gì là không thể, thậm chí gánh cả trách nhiệm với thiên hạ.
Vậy nên cô chỉ phát biểu cảm nghĩ, có đáng là gì với thần linh đâu?
Thanh Hòa đọc xong có hơi ngạc nhiên, thì thầm nho nhỏ: "Hóa ra lòng mình cũng nghĩ vậy à."
Tuy rằng ngày ấy cô viết bài cảm nghĩ bằng tình cảm chân thật nhưng đó là cảm xúc với Phất Thần trên giấy.
Bây giờ cô chuyển kiếp sống với Phất Thần thật sự, nhiều thứ xảy ra, cô cứ tưởng lòng mình thay đổi ít nhiều.
Con người luôn có khuyết điểm, có khuyết điểm sẽ có mâu thuẫn, từ đó thay đổi cái nhìn về nhau.
Không cần nghĩ ngợi, Thanh Hòa nhận định ngay quan điểm lạc vào suy tư nghĩ xem Phất Thần có khuyết điểm gì.
...Ừm?
Có à?
Ít nhất, Phất Thần trong mắt cô thật sự hoàn hảo không có khuyết điểm.
Trái lại là cô có một chút suy nghĩ bậy bạ trong lòng.
Trước đây Thanh Hòa hay nhắc mãi bài cảm nghĩ nhưng đó là vì cô biết mình nhắc sẽ khiến Phất Thần có phản ứng đáng yêu, nên cô cố tình mặt dày chọc tức hắn.
Còn lúc này cô bị điều khiển nói lời thật lòng.
Thanh Hòa: "..."
Hóa ra cô thật sự muốn nâng niu hắn trong lòng bàn tay, cảm nhận nhiệt độ của hắn, lặng lẽ hòa vào hắn?
Cứu với, lời tỏ tình sến sẩm gì thế này!
Xấu hổ hơn là cô đang ngẫm xem tại sao mình lại nghĩ thế.
Sau khi biển ý thức của hai người giao thoa, đúng là có một lần cô tìm hiểu biển ý thức.
Cô bơi trong đại dương ngẩng lên nhìn ngọn núi băng mây trắng rộng lớn trên cao.
Cô không làm gì cả ngoài biến thành một chú cá voi con màu hồng bập bềnh trong sóng nước.
Đôi mắt cong cong nhìn bầu trời mát lạnh, nhìn núi băng sừng sững bất biến.
Cảm thụ lúc giao hòa thần hồn là bao trùm hắn, tan chảy trên cơ thể của hắn...
Vô cùng sảng khoái như được uống cốc nước đường đá chanh trong ngày hè oi ả.
Không ngờ làm hành động đó trong biển ý thức lại ảnh hưởng đến suy nghĩ thực tế.
Cứu cô với, cô chết mất.
Má cô nóng bừng, mím môi cười xòa theo thói quen: "Ờ, những lời em vừa nói...!ngài chỉ nghe thôi."
Cô đằng hắng: "Em sẽ không nghịch trong biển ý thức nữa."
Nói thẳng thì thẳng thật quá nên cô ám hiệu kín đáo một chút.
Nhất định Phất Thần hiểu.
Nhưng thần linh giữ im lặng.
Cho đến khi cô bắt đầu hiếu kỳ, Phất Thần mới "Ừ" một tiếng, nghe không ra cảm xúc.
Ý?
Không phải hắn là người ghét đọc bài cảm nghĩ nhất sao?
Bây giờ cô bỏ hẳn chọc tức mà sao hắn bình thường vậy.
Có điều hiếm khi cô xoắn xuýt vấn đề nghĩ không ra.
Thấy Phất Thần không định giải thích, cô liền gạt chuyện này sang một bên...!Nghĩ nhiều chỉ tử hình mình tuần hoàn!
Thanh Hòa nhẹ nhõm mới nhớ ra việc nghiêm túc mình gác lại.
Các tu sĩ vẫn đang bị Phất Thần cấm nghe.
Họ không biết xảy ra chuyện gì, cố gắng dùng mọi thủ đoạn giải chú thuật không rõ lai lịch để thoát khỏi trạng thái kinh hoàng.
Ở đây phải gọi là linh lực bay tán loạn, nhưng dưới sự khống chế của cô, ảnh hưởng từ các phép thuật bị giới hạn trong một góc sơn động.
Thần linh không đáp lại nhưng nhìn biểu cảm méo mó của những con người kia, lúc này họ đang căng thẳng, hốt hoảng.
Cô biết họ đã khôi phục thính giác.
*
Mộ Dung gia chủ hỏi to tiếng: "Rốt cuộc các hạ là ai?!"
Thanh Hòa ngang qua Động Thiên để lại động tĩnh không nhỏ.
Nhưng người đến Cốc Thánh Động Thiên quá nhiều lại còn nói chuyện rôm rả, không phải ai cũng biết mặt cô.
Bảy người này cho rằng cô là sinh linh sống tự nhiên trong Động Thiên.
Thanh Hòa ra vẻ ngẫm nghĩ: "Câu này hơi quen, hình như Mộ Thính Phong từng hỏi ta, lúc đó ta trả lời thế nào nhỉ?"
"Mộ huynh..."
"Mộ thiếu chủ..."
Mọi người càng thêm ngưng trọng.
Mộ Thính Phong có gia thế hiển hách lại giao thiệp rộng, được lòng nhiều người nên càng nổi tiếng.
Mọi người ở đây đều biết tu vi của Mộ Thính Phong đạt đại viên mãn Phân Thần, tiến tới cảnh giới Xuất Khiếu.
Xét từ mặt nào cũng thấy là người tài năng xuất chúng.
Nhưng nghe giọng điệu dửng dưng của thiếu nữ, hình như Mộ Thính Phong gặp chuyện không may?
Thật ra lúc này không ai muốn nói chuyện.
Nhưng Gương Trời bắt họ nghĩ sao hỏi vậy.
Mộ Dung gia chủ hỏi: "Mộ Thính Phong chết chưa?"
Bình thường ông ta nhanh miệng nhất, bây giờ cũng cướp lời người khác đặt câu hỏi trước.
Thiếu nữ được hỏi nhìn về phía đó.
Trái tim của Mộ Dung gia chủ như bị bóp nghẹt, ông ta lo mình bị thiếu nữ bí ẩn đáng gờm để mắt.
Có điều Thanh Hòa không phát hiện ông ta lỡ miệng, cô được hỏi thì nhìn đúng mực, chuẩn bị giải đáp thắc mắc của ông ta.
"Không tốt lắm." Thanh Hòa nói: "Tôi nhớ ra rồi, khi nãy cậu ta hỏi xong liền bị tôi thấy phiền vứt ra ngoài."
Cô nói