Chuyển ngữ: Wanhoo
Thanh Hòa cúi đầu.
Được cầm tay Phất Thần song cô vẫn không thỏa mãn, không yên tâm.
Cánh tay và lưng lành lạnh, hơi trống vắng.
Được rồi, thú thật.
Cô rất muốn được Phất Thần ôm chặt vào lòng sau đó cô sẽ ôm lại hắn.
Chỉ cần ôm thật chặt.
Không có kẽ hở.
Bộ xương hay cơ thể hắn thường dùng đều được.
Dù lúc lao vào quan tài cô được Phất Thần ôm mạnh đến đau.
Nhưng lúc này cô chỉ cần một cái ôm chặt mới giúp cô cảm nhận rõ ràng thần linh đang bầu bạn; Chỉ cần một cái ôm chặt mới trao cho Phất Thần niềm an ủi nảy sinh do cảm nhận được nỗi đau của hắn.
Chỉ cần vậy là đủ.
Biển ý thức cảm nhận được đau đớn kéo dài liên tục hàng vạn năm làm cô muốn khóc.
Muốn cho hắn một cái ôm yêu thương rất bình thường mà!
Thanh Hòa nghĩ đi nghĩ lại vẫn nuốt lại câu ấy.
...Thôi vậy.
Không nên tùy tiện nói câu làm hai người bối rối.
Cô quý trọng mối quan hệ với Phất Thần, cô sợ vì một vài suy nghĩ thẳng thắn của mình sẽ ảnh hưởng tình cảm này.
Vậy nhưng dù cô không nói gì, cũng không mỉm cười khác lạ, phản ứng sinh lý không thể khống chế vẫn phản ứng suy nghĩ của cô.
Phất Thần bình tĩnh nói: "Không sao rồi."
Thanh Hòa hơi mất tự nhiên: "Em biết ạ."
"...Em muốn gì?"
"Dạ?"
Thanh Hòa bối rối, tại sao tự nhiên Phất Thần lại gợi chủ đề này.
"Không phải em sợ sao, phải làm sao mới hết sợ?"
Nói xong Phất Thần bổ sung: "...Coi như là phần thưởng cho lòng thành kính ban nãy của em."
Hả?
Thanh Hòa ngây người.
Hóa ra cơ hội nắm tay thần linh được coi là ban thưởng cho tín đồ?
Vậy tức là ngoài đổi được cái nắm tay, vẫn còn nhận được phần thưởng cái ôm?
Đã thế thì...!Chắc là có thể thực hiện mong muốn lúc đầu thông qua nguyện vọng này.
Lúc này cô có thể cố gắng hoàn thành nguyện vọng nhỏ bé.
Thanh Hòa đưa mắt nhìn xuống, nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm và bàn tay trắng bệch thon dài của thần linh.
Cô hạ quyết tâm nói ra câu mà cô cho rằng là mạo phạm.
"Vậy ngoại trừ nắm tay, ngạch phần thưởng còn lại có đủ đổi lấy một cái ôm của ngài không ạ? Chớp mắt ngắn quá, ba nhịp thở được không ngài?"
Thanh Hòa không dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt của Phất Thần.
Nhưng cô đoán thần linh sẽ không vui lắm trước yêu cầu này.
Có thể, đổi lấy một cái ôm của ngài không?
Mỗi một từ trong câu này đều khó hiểu với thần linh.
Chưa bao giờ có người muốn đổi lời hứa quý báu của thần linh lấy một cái ôm.
Hắn cử động khẽ miệng lưỡi, lặp lại câu nói ấy trong thầm lặng.
Mười chữ quyến luyến giữa răng môi của thần linh, nhai đi nhai lại như muốn ép ra cảm xúc trong các chữ để nuốt xuống bụng.
Nhưng thất bại.
Không tài nào hiểu được suy nghĩ của cô.
Bởi vậy xuất phát từ tâm trạng kỳ lạ, thần linh đáp ứng lời thỉnh cầu của cô gái.
"Được."
Thanh Hòa vui bất ngờ.
Cô nghe nhầm ư?
Thần linh đáp ứng thật sao???
Cô ngẩn ngơ ngẩng đầu, thấy thần linh cúi đầu bình tĩnh nhìn cô chăm chú: "Muốn ngay bây giờ sao?"
Ma xui quỷ khiến cô đáp: "Vâng."
Sau đó, cô hỏi một câu khiến đêm hôm ấy cô bực không ngủ nổi.
Một câu hỏi vô cùng ngốc nghếch, vô cùng ngu xuẩn, không hợp bầu không khí.
"Thế em ôm ngài nhé?"
Hỏi xong cô suýt chút nữa cắn lưỡi, chỉ muốn được nói lại.
Vậy mà thần linh thật sự đồng ý: "Ừ."
Thanh Hòa:???
Sau đó cả hai vẫn đứng im bởi vì không biết phải ôm như thế nào.
Thanh Hòa che mặt trong lòng.
Cô bị ngu à? Tại sao lại làm bầu không khí trở nên trịnh trọng để giờ quái lạ thế này.
Ôm chính là ôm.
Vì đau khổ nên muốn được thần linh ôm một cái.
Cũng vì đau lòng nên muốn ôm hắn một cái.
Thế nên làm gì có sự