Chuyển ngữ: Wanhoo
Quyết định xong nhiệm vụ tiếp theo, Thanh Hòa xoa bụng rất hợp bầu không khí.
Cô thản nhiên nói: "Em hơi đói."
Phất Thần không tin cô đói.
Cô nhóc chỉ đang thèm ăn.
Dù vậy, Phất Thần chưa từng gặp tu sĩ nào không có tiền đồ, hơi chút lại thèm ăn như cô.
"Có một kiểu đói miệng, không phải đói bụng..." Dưới cái nhìn chằm của Phất Thần, Thanh Hòa vẫn nói thật: "Được rồi, em thèm ăn."
Nói xong giọng cô lại vô tư, không biết sợ vì mình có lý: "Em đã là người tu hành, có ăn thế nào cũng không béo, tại sao em không tận hưởng điều đó?"
Người tu tiên còn có tuổi thọ, năng lực, và thể lực cao hơn người phàm trần.
Phiên dịch đại khái thì ý của cô là cô không hề mệt khi ăn xong phải rửa bát.
Cô có thể điều khiển nước rửa bát tự động, lại còn đảm bảo rửa sạch hơn máy rửa chén hay rửa bằng tay.
Cô đã có tuổi thọ nghìn năm, nhiều thời gian như thế muốn lười biếng thế nào cũng được.
Đã vậy sao lại quở trách cô tận hưởng cuộc sống?
"Đừng thiển cận như thế." Nghe câu nói không hề có chí tiến thủ của cô, thần linh không nhịn được chau mày: "Rồi cũng đến hạn tuổi thọ, em không giác ngộ đạo trường sinh thì phải làm sao?"
Thanh Hòa không sợ nhất chính là khi Phất Thần nói đạo lý.
"Em có nghĩ đến rồi." Thanh Hòa bật cười hỏi ngược lại: "Chẳng phải đại đạo đang ở trước mặt em sao?"
Đôi mắt trong veo, có hồn của cô gái nhìn thần linh, cô cười tinh ranh: "Khi nào thì ngài cho em thấu hiểu tâm tư của ngài ạ? Vậy thì em sẽ đột phá một chút, có khi liền phi thăng thành tiên."
Phất Thần khẽ đưa mắt nhìn nơi khác: "Bản thân em đã tu hành tùy tiện hơn người khác rất nhiều.
Theo ta, hầu hạ ta khắc khổ hơn tu hành thông thường."
"Nhưng ngài đã chỉ rõ con đường phía trước em cần ngộ đạo mà?" Thanh Hòa ngước cằm: "Với tiền đề lớn là điều đó, em cảm thấy em đột phá không phải là trò đùa.
Em sống chung với ngài lâu vậy, tâm tư của ngài rất thâm sâu, nếu chỉ bằng vào mỗi mình em, e là đời này không nhìn thấu."
Thần linh hờ hững: "Em cần cái gì giúp đỡ?"
Thanh Hòa sáng mắt: "Em cần Bạch Trạch Kính!"
Cô vẫn muốn xem câu trả lời cho câu hỏi ngỏ kia.
Rốt cuộc người Phất Thần thích nhất là ai?
Không có gương không thể nhìn thấu?
Sao cô lại không nhìn thấy hắn.
Có mà cô muốn làm phiền Bạch Trạch Kính.
Phất Thần nghĩ ngợi, nếu thật sự không nhìn thấu, vì sao luôn nói ra những câu làm hắn chấn động con tim.
Đúng vậy, thần linh đại nhân suy nghĩ một hồi, cuối cùng tìm được từ hình dung cho rung động ban nãy.
Chấn động con tim.
Thế nên thần linh rất hay đưa mắt nhìn cô gái tín đồ.
Mỗi một câu, mỗi một con chữ cô thổ lộ luôn có sức mạnh kỳ lạ chấn động thần linh.
"Tuỳ.".
KHÔ????G QUẢ????G CÁO, đọc ????r????????ệ???? ????ại ++ TrùmTr????????ệ ????.???????? ++
Cứ tiếp tục biếng nhác thế này.
Đợi đến ngày hết thọ nguyên, hắn sẽ không bao giờ thương tiếc dù cô có khóc lóc hối hận những năm tháng phí hoài.
Phất Thần gặp rất nhiều người cứ hễ hắn không đáp lại sẽ than trời trách đất, thù ghét Thiên Đạo bất công.
Thanh Hòa là...!người có thiên phú nhạy bén, không nên phí hoài thời gian như thế này.
Cô có trực giác tựa như mệnh trung chú định ngỗ nghịch tấm lòng của thần linh.
"Thật ra em cảm thấy thời gian dành cho sở thích của mình không tính là lãng phí." Thanh Hòa nghiêm túc: "Em thích ăn và rất hay thèm ăn, nếu không được thỏa mãn thì em rất khó chịu."
"Em vui vì được làm vậy, đâu thể gọi là vô nghĩa?"
"Trái lại là em ghét tu hành, ngồi im mặc niệm như ngồi tù, hành hạ như vậy có nghĩa gì đâu?"
Cô luôn ra vẻ rất có lý, mà còn biết tự biện bạch.
Phất Thần bình tĩnh: "Thứ cho ta không hiểu niềm vui của người phàm trần."
Câu nói này rất phá bầu không khí, còn khiến người nghe bỗng khó nghĩ ra câu gì dàn hòa hay an ủi.
Nhưng trước mặt