Chuyển ngữ: Wanhoo
Căn bệnh của con gái Hải Thanh Minh không phải báo ứng từ ác nghiệp tích qua nhiều đời Hải Thị, mà thế hệ Hải Thị này mới bắt đầu bị.
Khoảng một trăm năm trở lại đây, ngoài con gái của gia chủ dòng chính, các dòng thứ cũng không có con nối dõi.
Có thể thấy không còn nhiều hy vọng nối dõi tông đường.
Vậy nên dù Đại tiểu thư mắc bệnh nan y thì dòng tộc vẫn liều cái mạng già để cứu, tất cả vì tương lai của Hải Thị.
Tất nhiên các bậc lão làng trong Hải Thị biết về sự tồn tại của Phất Thần.
Họ cũng biết thần linh chữa được bệnh này nhưng họ nào dám hiến tế cho Phất Thần.
- Nếu như họ hiến tế, ngài muốn họ chuẩn bị gì?
- Ta không không có nhiều mong muốn.
Sự tồn tại của Phất Thần còn nhiều nghi ngờ nhưng đa số mọi người không quan tâm.
- Chỉ cần tính mạng tộc trưởng Hải Thị hiện giờ và mười tám vị trưởng lão.
Nhưng không biết tại sao Hải Thị thà đoạn tử tuyệt tôn, nhơ nhuốc nợ máu cũng không cầu xin ta.
Thanh Hòa bật cười thành tiếng.
Khác nào bảo họ xách đầu chịu chết.
Những kẻ thối tha đó sẽ không hy sinh cuộc sống tươi đẹp của mình.
Thần linh thấy cô bật cười thì ngờ vực:
- Hử?
Thanh Hòa nghiêm túc giải thích thêm:
- Không có gì ạ.
Em thấy đồ tế của ngài ít quá, yêu cầu bốn đời nhà họ trở lên mới đủ.
Thần linh tùy ý:
- Nếu có quyết tâm sám hối, lấy lòng ta như vậy thì Hải Thị chỉ cần chết một đời.
Vẫn có khả năng được tiếp tục cai quản ốc đảo này.
Đúng vậy, đừng thấy Thủy Di Đảo sầm uất mà quên rằng máu thịt của Thiên Đạo - cội nguồn ốc đảo ở Bắc Hoang - đã bị Phất Thần thu hồi.
Bởi vậy hơn một trăm ốc đảo mà máu thịt Thiên Đạo nuôi dưỡng hiện đã mất nguồn, sớm muộn gì cũng khô hạn.
Họ càng khai thác tài nguyên phung phí thì càng suy kiệt nhanh.
Có lẽ thế hệ tiếp theo của Thủy Di Đảo sẽ nhận ra tài nguyên đã từng dùng mãi không hết thì nay cạn kiệt trong chớp mắt.
Thanh Hòa nói:
- Nhìn dáng vẻ của họ hiện giờ, em thấy không thể trông cậy họ tự nhận ra.
Cá tôm dưới biển bắt không xuể, củi trên núi đốt không hết.
Bao nhiêu thế hệ ở Thủy Di Đảo đã hằn sâu nhận thức này.
Bởi vì tổ tiên của họ là dân tộc đặc biệt nhất đất trời, mở ra thiên đường này cho họ.
Thiên Đạo đã chết, họ chính là chủ nhân của thiên đường.
Thanh Hòa nghe tiếng trò chuyện của mọi người xung quanh, cô chán ghét:
- Bên dưới lớp vỏ tươi đẹp là gốc rễ thối nát.
Nói thật, cô muốn nghiền nát tất cả những người hóng hớt, nói kháy, bêu xấu, bao gồm cả phản bội Thiên Đạo ở Thủy Di Đảo.
Thế nào là tức ngứa tay?
Cô đang rất ngứa này.
Thần linh không nên bị đánh giá.
Cô gái vẫn chưa rời khỏi thế giới chỉ một màu trắng thuần khiết mà hắn xây dựng.
Vì thế cũng biết giận khi thấy chuyện bất bình ở thế gian.
Nhưng cơn thịnh nộ của hắn đã cháy hết từ vạn năm trước, những gì còn lại chỉ là lạnh giá.
Phất Thần dịu dàng hỏi:
- Cần thay đổi kế hoạch sao?
Thanh Hòa đang định trả lời mà không suy nghĩ nhưng đã nhịn được kịp thời:
- Để em nghĩ đã.
Cô có trả lời thế nào, thần linh cũng sẽ thực hiện vô điều kiện.
Thế nên cô cần thận trọng, phải có trách nhiệm với thần linh cũng như tất cả mọi người.
Trách nhiệm...
Đây là từ vô cùng xa vời với Thanh Hòa.
Cô chưa từng thử có trách nhiệm với ai.
Nhìn cô thế thôi, thực chất cô quen với tự do.
Không ngờ sau khi xuyên không lại suy nghĩ cặn kẽ mỗi