Chuyển ngữ: Wanhoo
Từ hôm ấy, cứ hễ nói dối, lưỡi của hắn sẽ bị trừng phạt đau như sét bổ đầu.
Còn khi nói thật sẽ được khen thưởng sấm sét.
Nhưng nếu yên lặng cả ngày...!thì sẽ bị tra tấn điện giật liên lục, nhắc nhở hắn phải tự giác, không được nói dối.
Tự tạo ra trò đùa, kể cả Thiên Lý không có trên đời thì cũng phải dành cuộc đời dài đằng đẵng còn lại ngẫm xem mình vi phạm điều gì.
Đúng, đây là trừng phạt tuyệt vời mà cô đã nghĩ rất lâu.
Có điều cô tự nghĩ tự khen chưa đủ, nên cô cần báo cáo với Phất Thần.
- Phất Thần đại nhân, ngài thấy nghĩ như vậy đã đủ sáng kiến chưa?
Sợ Phất Thần từ chối làm tình huống khó xử, Thanh Hòa mới hỏi vòng vo, thuyết phục thần linh một cách uyển chuyển.
- Được.
Thần linh tỏ thái độ vẫn luôn trước sau như một.
Hắn ủng hộ ý tưởng của Thanh Hòa.
Thanh Hòa hài lòng, tự động phiên dịch: Không phủ định chính là tuyệt vời!
- Nhưng.
Thần linh cất giọng hờ hững:
- Lần sau muốn nói gì cứ nói thẳng.
*
Sau thính đường với các hành lang dài là minh đường của Hải Thị.
Gia chủ đương nhiệm của Hải Thị, Hải Thanh Minh, đang đọc kỹ mật hàm trước án thư.
Nghe có sấm sét ngoài cửa sổ, ông ta lấy làm lạ ngẩng đầu lên.
Người đàn ông có tướng mạo dữ dằn trầm giọng hỏi: "Hôm nay trời mưa?"
Đại quản gia đứng bên trả lời cung kính: "Không ạ, mặt trời vừa lặn."
Đại quản gia là một thanh niên trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi, trẻ hơn Hải Thanh Minh rất nhiều.
Khuôn mặt không anh tuấn nhưng mày rậm mắt to, rất đứng đắn, có khí phách đàn ông mà các bậc trưởng bối yêu thích.
"Tại sao ta nghe thấy tiếng sấm?"
Hải Thanh Minh phiền muộn đặt thư xuống, nói khẽ: "Ta rất mong trời đổ mưa."
"Ý của nghĩa phụ là..."
"Tin của Tiết Thị." Hải Thanh Minh buồn bực: "Nói rằng, có thể vị kia đã hồi sinh."
"Vị kia?"
Đại quản gia sửng sốt một chút rồi mới hiểu ý.
Không có mấy ai có thể khiến nghĩa phụ ám chỉ thân phận.
"Tiên nhân sao?"
Hải Thanh Minh lắc đầu.
Đại quản gia nghiêm mặt, trong lòng hơi sợ hãi.
Trở thành đại quản gia dưới một người trên vạn người ở Hải Thị, tức bản thân đại quản gia không phải kẻ tầm thường.
Hắn xuất chúng được Hải Thanh Minh thu nhận làm nghĩa tử nên biết một số bí mật thượng cổ.
Là cánh tay đắc lực, hắn còn biết rõ và nhiều hơn các chưởng môn tông môn nhỏ.
"Tiết Thị...!nói sao?"
"Nói hắn oán khí ngút trời, ác nghiệp triền miên.
Không chỉ cướp trung tâm của bí cảnh Cốc Thánh, phá hủy một phần đất đai, còn phế rất nhiều căn cốt các đệ tử giỏi, thậm chí còn cướp cả tính mạng, nhắc chúng ta cẩn thận.
Lời trong ý ngoài đều mong chúng ta liên hệ với tiên nhân bàn kế sách đối phó."
Hải Thanh Minh không hề giấu giếm.
Hải Thị sắp tuyệt hậu.
Ông ta chỉ có một đứa con gái, ông ta cần sức mạnh trung thành của các quản gia nên nhận con nuôi để lôi kéo tạm thời.
"Tạm gác chuyện này, dù có thế nào hắn vẫn đang hô mưa gọi gió ở phía Bắc, tạm thời chưa ảnh hưởng đến chúng ta."
Hải Thanh Minh vẫn chau mày: "Lăng La sao rồi?"
Hải Lăng La, con gái của Hải Thanh Minh, cũng là huyết mạch duy nhất của Hải Thị.
Nhắc đến Hải tiểu thư, đại quản gia hơi mất tự nhiên.
"Đại tiểu thư...!vẫn vậy."
Hải Thanh Minh thở dài: "Ta biết bắt con lấy nó là làm khổ con...!Nhưng con đừng lo, người ngoài không biết chuyện này."
Đại quản gia có biểu cảm kỳ lạ nhưng hắn chỉ cúi đầu.
"Con sẽ toàn tâm toàn ý với Đại tiểu thư."
"Ừ." Hải Thanh Minh gật đầu hài lòng: "Ta vẫn còn vài việc cho con bé...!Hôn sự của hai con, đợi con bé cập kê rồi tính."
"Vâng."
Nói chuyện về con gái xong, Hải Thanh Minh lại ngồi xuống ghế, không được vui: "Con đi xem tiếng sấm sét là sao...!Làm người ta càng thêm bực bội.
Ta nghĩ xem trả lời thư thế nào."
"Vâng!"
Sau khi con nuôi