Chuyển ngữ: Wanhoo
Trong khi thần linh giáo huấn Bạch Trạch Kính không trung thực, Thanh Hòa đang hiển linh trước mặt mọi người.
Hải Thương Lãng biết về sự tồn tại của Phất Thần hơn tất cả những người có mặt, vậy nên lập tức chuyển thái độ khiêm nhường, kính cẩn.
Thấy Thanh Hòa hơi lạnh lùng, dứt khoát quỳ phịch xuống đất.
"Không nghênh đón tiên tử ngọc giá quả là thiếu sót của Hải Thị chúng tôi!" Hải Thương Lãng nhìn chằm chằm mặt đất, cung kính: "Xin tiên tử châm chước tạm thời nghỉ ở đình giữa hồ, đợi tôi bẩm với gia chủ mở từ đường gia tộc, triệu tập toàn bộ gia tộc chào đón."
Ấy ấy ấy.
Không nhìn lầm chứ?
Mọi người trợn mắt câm nín.
Đây là Hải Thương Lãng kiêu ngạo, cậy là con rể tự cho mình là gia chủ kế nhiệm của Hải Thị ư?
Hầu hết mọi người đều nghĩ, hắn ta gọi là tiên tử, lẽ nào thiếu nữ này là tiên nhân biến thành dáng vẻ của thiếu nữ?
Nếu là tiên nhân, vậy có thể hiểu tại sao Hải Thương Lãng cung kính nhường này.
Nhưng còn tiên nhân Phất Thần thì sao?
Chỉ có một phần nhỏ hiểu tại sao Hải Thương Lãng quỳ vội.
Trước mặt vị ấy...!đúng thật là không cần giữ lòng tự ái.
Thanh Hòa cũng cạn lời nhìn thanh niên quỳ bằng tốc độ ánh sáng.
Định làm khó vài câu mà không nói được.
Cô vẫn cần thể diện, không thể mặt dày như những con người vô sỉ.
Cô than khẽ.
"Tiên tử có ưu phiền gì chăng?" Hải Thương Lãng quan tâm hỏi han ngay.
Thanh Hòa nói: "Ta chỉ có một băn khoăn cần Hải quản gia giải đáp."
"Xin tiên tử cứ hỏi."
Nàng không hiểu thật: "Ngươi nói xem, thần linh hiển linh các ngươi quỳ lanh lẹ thế này, tại sao bình thường làm xằng làm bậy khinh nhờn thần linh?"
"Đó là các đại gia tộc khác ở Bắc Hoang, xưa nay Hải Thị tôi luôn tôn sùng Thiên Đạo đại nhân."
Hải Thương Lãng hơi sợ khi nhắc đến hai chữ Thiên Đạo.
Nhưng nói xong không bị Huyền Vũ Di Chú giết, hắn có dũng cảm bôi nhọ các đại gia tộc, tông môn khác, phủi sạch quan hệ với Hải Thị.
Kể cả hắn biết Bắc Hoang đã làm gì, biết thái độ của gia chủ, thì Hải Thị vẫn sẽ là tay sai trung thành của thần linh, treo cổ tất cả phản đồ.
Hắn không cần hỏi ý của Hải Thanh Minh.
Ý của người phàm không đáng nhắc đến trước mặt thần linh.
Thanh Hòa nghe mà cười khúc khích: "Không cần, chỉ cần tìm nơi cho ta dừng chân thôi."
Hải Thương Lãng lắc đầu nghiêm túc: "Tiên tử tôn sư nhiễm bụi trần đã là tổn thương.
Để ngài bị thiệt thòi há chẳng phải chúng tôi đáng chết vạn lần?"
Mọi người xung quanh như bước vào thế giới mới.
Tại sao họ không biết Hải Thương Lãng nịnh giỏi vậy nhỉ?
Rốt cuộc thiếu nữ này là ai?
Mọi người càng câm nín vì câu trả lời của Thanh Hòa.
Thiếu nữ mỉm cười: "Chưa bàn thiệt thòi, các ngươi đã đáng chết vạn lần."
Hải Thương Lãng: "..."
Quần chúng vây xem: "..."
Hải Thương Lãng cười khan: "Ý của tiên tử là..."
"Ý của ta là ngươi miễn bàn dông dài.
Ta đến để chữa bệnh cho Hải tiểu thư, chỉ vậy thôi."
Điều kiện này không hề quá đáng.
Thậm chí có thể nói là bình thường đến không bình thường.
Không ai tin thiếu nữ có lai lịch bí ẩn chỉ đến để chữa bệnh nan y cho tiểu thư.
Hải Thương Lãng ngập ngừng, cảm kích rớt nước mắt: "Tôi thay mặt tiểu thư cảm ơn tấm lòng từ bi của tiên tử!"
"Ừ." Thanh Hòa sờ cằm, nói: "Đúng rồi, nhân đây nhớ lan truyền tin tức của ta, nói cho họ biết không một ai ưu phiền về Thiên Đạo chạy thoát."
Hải Thương Lãng cười trừ.
Nhà họ gieo họa lớn nhất Thủy Di Đảo, khó mà không nghi ngờ câu nói này dành cho hắn.
Nhưng hắn vẫn gật đầu kính cẩn rồi dẫn đường, đưa Thanh Hòa đến biệt quán mới xây khang trang đẹp đẽ của phủ đệ Hải Thị.
Biệt quán mới xây xong trong năm nay, nằm ở phía sau đất của gia tộc Hải Thị, được đặt tên là Quỳnh Trạch Cung, là biệt cung giải nóng.
Quỳnh Trạch Cung nguy nga tráng lệ, cây cối quý giá đếm không xuể, lưng tựa núi non có suối chảy quanh.
Hải Thanh Minh còn tiêu tốn ngàn vàng và nguồn nhân lực lớn để nuôi thần loan điểu được mệnh danh là phượng hoàng dưới biển.
Hải Thanh Minh xây xong biệt cung này chưa cả vào ở, chỉ đợi ngày mở tiệc trọng đại mới tổ chức ở đây để vang danh đảo chủ Thủy Di Đảo.
Hiện giờ khoanh tay nhường cho Thanh Hòa sử dụng.
Thanh Hòa được dẫn vào cung điện với tà lụa dập dờn, sóng nước xanh biếc nhẹ nhàng.
Bọn cô vừa vào đến cửa cung, hơi nước mát dịu phả thẳng vào mặt.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy nước chảy băng băng bên ngoài khung cửa lưu ly bán trong suốt.
Cung điện như long cung huyền bí dưới đáy biển.
Cô thôi không nhìn lên, thay vào đó nhìn đại điện.
Rõ ràng,